Chương 2139
Nhị Tỷ
19/03/2023
Sau khi giải quyết xong những chuyện vụn vặt, Ôn Mạc Ngôn đi ra ngoài thì nhìn thấy cô ấy đang ngơ ngác ngồi trên sô pha, chén trà trong tay sớm đã xiêu vẹo, nước đổ hết xuống đất.
Anh ta chú ý tới mu bàn tay cô ấy, nhanh chóng bước tới đặt khay sang một bên, cẩn thận mà thổi.
“Sao em lại bất cẩn như vậy, uống một chén trà mà cũng có thể làm mình bị phỏng?”
“Chén trà này… em muốn đưa cho anh. Nhưng em quá vô dụng, có chút chuyện cũng làm không xong.”
Cô ấy rũ mắt nhỏ giọng nỉ non.
Cô ấy cố nén tiếng khóc, nuốt hết toàn bộ ai oán lại vào lòng.
Không thể khóc ở trước mặt anh ta.
Ở trước mặt anh ta, cô ấy là người kiêu ngạo nhất, cứng đầu nhất.
“Anh có thể không uống trà nhưng em nhất định phải biết chăm sóc bản thân. Thật là không làm cho người ta bớt lo hơn chút nào”
Ôn Mạc Ngôn lấy hộp cứu thương tới, thoa thuốc trị bỏng cho cô ấy.
Động tác của anh ta rất dịu dàng.
Khiến cô ấy không nhịn được mà hỏi: “Ôn Mạc Ngôn, anh Rõ ràng là anh hận em nhưng tại sao…”
“Em đã biết câu trả lời rồi, hà cớ gì lại hỏi anh. Anh không muốn nói nữa, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của anh”
Câu trả lời chỉ có một.
Anh ta yêu cô ấy từ tận xương tủy, như một loại thuốc độc.
Anh ta không chịu nói mình vẫn còn yêu cô ấy, vì cảm thấy như thế là quá thấp kém, quá đáng thương.
Cho dù từng hành động của anh ta sớm đã bán đứng nội tâm anh ta từ lâu rồi.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì cắn chặt môi lại vì sợ mình sẽ khóc thành tiếng.
“Vậy còn em thì sao? Có thể rung động và yêu anh nữa không?”
“Em không thể yêu anh bởi vì anh đã cưới vợ sinh con rồi, hiểu không? Anh cũng không thể ly hôn, không thể bỏ rơi con của mình mà, đúng chứ? Chúng ta như thế này thì được tính là gì đâu. Emkhông muốn trở thành kẻ thứ ba…
Cuối cùng cô ấy cũng không kìm được mà nước mắt tuôn rơi.
Trái tim Ôn Mạc Ngôn lập tức đau thắt lại, anh ta dịu dàng lau khô nước mắt cô ấy rồi nhẹ giọng nói: “Bạch Thư Hân, nếu em thích anh sớm một chút thì thật là tốt biết bao. Nếu em thích anh sớm hơn thì bây giờ chúng ta đã có một kết thúc tốt đẹp rồi đúng hay không?”
Ôn Mạc Ngôn Bạch Thư Hân nghe vậy thì không kìm được nước mắt nữa, khóc lên như một đứa trẻ.
Bờ vai cô ấy run run, nghẹn ngào từng hồi.
Đâu phải đến bây giờ cô ấy mới rung động. Có thể là một năm trước… cũng có thể là sớm hơn, cô ấy đã rung động rồi.
Có người ra tay với Cố Cố, hai người bị trói cùng nhau, anh ta đã dốc sức bảo vệ cô ấy.
Anh ta vì cô ấy mà tháo kính, biến mình thành một dáng vẻ khác.
Từ trước đến nay anh ta luôn nhã nhặn gầy yếu, nhưng lại đi tập gym vì cô ấy.
Anh ta chú ý tới mu bàn tay cô ấy, nhanh chóng bước tới đặt khay sang một bên, cẩn thận mà thổi.
“Sao em lại bất cẩn như vậy, uống một chén trà mà cũng có thể làm mình bị phỏng?”
“Chén trà này… em muốn đưa cho anh. Nhưng em quá vô dụng, có chút chuyện cũng làm không xong.”
Cô ấy rũ mắt nhỏ giọng nỉ non.
Cô ấy cố nén tiếng khóc, nuốt hết toàn bộ ai oán lại vào lòng.
Không thể khóc ở trước mặt anh ta.
Ở trước mặt anh ta, cô ấy là người kiêu ngạo nhất, cứng đầu nhất.
“Anh có thể không uống trà nhưng em nhất định phải biết chăm sóc bản thân. Thật là không làm cho người ta bớt lo hơn chút nào”
Ôn Mạc Ngôn lấy hộp cứu thương tới, thoa thuốc trị bỏng cho cô ấy.
Động tác của anh ta rất dịu dàng.
Khiến cô ấy không nhịn được mà hỏi: “Ôn Mạc Ngôn, anh Rõ ràng là anh hận em nhưng tại sao…”
“Em đã biết câu trả lời rồi, hà cớ gì lại hỏi anh. Anh không muốn nói nữa, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của anh”
Câu trả lời chỉ có một.
Anh ta yêu cô ấy từ tận xương tủy, như một loại thuốc độc.
Anh ta không chịu nói mình vẫn còn yêu cô ấy, vì cảm thấy như thế là quá thấp kém, quá đáng thương.
Cho dù từng hành động của anh ta sớm đã bán đứng nội tâm anh ta từ lâu rồi.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì cắn chặt môi lại vì sợ mình sẽ khóc thành tiếng.
“Vậy còn em thì sao? Có thể rung động và yêu anh nữa không?”
“Em không thể yêu anh bởi vì anh đã cưới vợ sinh con rồi, hiểu không? Anh cũng không thể ly hôn, không thể bỏ rơi con của mình mà, đúng chứ? Chúng ta như thế này thì được tính là gì đâu. Emkhông muốn trở thành kẻ thứ ba…
Cuối cùng cô ấy cũng không kìm được mà nước mắt tuôn rơi.
Trái tim Ôn Mạc Ngôn lập tức đau thắt lại, anh ta dịu dàng lau khô nước mắt cô ấy rồi nhẹ giọng nói: “Bạch Thư Hân, nếu em thích anh sớm một chút thì thật là tốt biết bao. Nếu em thích anh sớm hơn thì bây giờ chúng ta đã có một kết thúc tốt đẹp rồi đúng hay không?”
Ôn Mạc Ngôn Bạch Thư Hân nghe vậy thì không kìm được nước mắt nữa, khóc lên như một đứa trẻ.
Bờ vai cô ấy run run, nghẹn ngào từng hồi.
Đâu phải đến bây giờ cô ấy mới rung động. Có thể là một năm trước… cũng có thể là sớm hơn, cô ấy đã rung động rồi.
Có người ra tay với Cố Cố, hai người bị trói cùng nhau, anh ta đã dốc sức bảo vệ cô ấy.
Anh ta vì cô ấy mà tháo kính, biến mình thành một dáng vẻ khác.
Từ trước đến nay anh ta luôn nhã nhặn gầy yếu, nhưng lại đi tập gym vì cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.