Chương 2152
Nhị Tỷ
24/03/2023
Anh ta nhìn thấy Christie thuần thục lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể, thay tã và mặc quần áo giúp đứa bé khiến anh ta không có chỗ trống để chen tay vào.
Không lâu sao bảo mẫu đã đến, vì cô ta chỉ giả vờ mang thai cho nên không có sữa chỉ có thể lừa anh ta rằng do cơ thể sau sinh của mình quá yếu nên không có sữa.
Từ lúc sinh ra đến nay, việc cho Thiên Âu bú đều do bảo.
mẫu phụ trách, tình trạng của cậu bé cũng không quá đáng lo nên chỉ cần nằm viện ba ngày để tiện theo dõi. Lúc này bảo mẫu đang cho cậu bé uống sữa thấy bầu không khí có hơi gượng gạo nên chủ động tránh mặt sang chỗ khác để bọn họ tiện nói chuyện, Christie lấy hết can đảm nói: “Lần này trở về…
thì đừng đi nữa có được không? Em sắp chịu không nổi nữa rồi, bố em vẫn luôn một mực hỏi sao anh không ở bên cạnh em, rốt cuộc anh đi Đà Nẵng làm gì? Cả bố anh cũng ám chỉ em không giữ được chồng”
“Bây giờ em không còn dám ra cửa gặp bạn bè, cũng không dám đi tiệc trà dành cho các quý bà nữa, rất sợ bọn họ sẽ nói với em chồng em không ở bên cạnh lúc em ở cữ là vì bận đi tìm người tình trước đây”
“Hai nơi gần nhau thì việc trao đổi buôn bán sẽ rất thuận tiện, chỉ cần một tin tức nhỏ thôi cũng đủ truyền đi khắp vùng rồi. Dù gì thì hai nhà chúng ta cũng có chút mặt mũi nên rất dễ trở thành tâm điểm chú ý, anh không biết có biết bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của chúng ta hay sao?”
Ôn Mạc Ngôn nghe cô ta nói vậy thì siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay giống như nhánh cây chỉ chít hiện lên.
“Em cần anh, Thiên Âu cũng cần anh, dù anh không yêu em nhưng vẫn yêu thằng bé mà đúng không? Cả tên của thằng bé cũng do chính anh đặt.”
“Cô… sao cô lại phải đuổi theo một trái tim đã chết kia chứ?” Ôn Mạc Ngôn trầm giọng nói, giọng nói khàn khàn của anh đầy vẻ mờ mịt.
Trái tim đã khô căn của anh khó mà gặp được mùa xuân lần nữa.
Tất cả tình yêu của anh đều đã dành hết cho Bạch Thư Hân rồi, không còn chỗ trống để chia sẻ cho người nào khác nữa.
“Nhưng em cần anh, em chỉ cần anh, cho dù chỉ chiếm được thân xác không có được trái tim của anh em cũng bằng lòng. Em đã không còn gì nữa rồi, nếu ngay cả người cũng không còn thì em không biết mình phải sống tiếp thế nào nữa”
“Nếu… nếu ngay cả người tôi cũng không muốn cho cô thì sao?”
Ôn Mạc Ngôn ngập ngừng nói một câu.
Giọng nói nặng nề của Ôn Mạc Ngôn chầm chậm vang lên, những lời này giống như sét đánh bên tai triệt để đánh vào nơi sâu nhất trong tim của cô ta.
Christie nhìn anh đây hoảng sợ, đồng tử cũng co rút mãnh liệt.
“Anh… anh có ý gì?”
Ôn Mạc Ngôn mím chặt môi mỏng đang chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên có người đi tới, quả nhiên là người bên cạnh Diên, Strzyga.
“Cậu Ngôn đã về, cậu chủ nhà tôi muốn mời cậu uống trà để thảo luận một số chuyện”
Ôn Mạc Ngôn hơi nhướng mày, trên danh nghĩa thì nhà họ Ôn đang dựa vào Lance nên rất xa cách với Diên, lần này cậu ấy chủ động tìm mình để làm gì?
“Tôi sẽ tới ngay”
Ôn Mạc Ngôn gật đầu không từ chối, anh ta cũng không trả lời câu hỏi của Christie mà chỉ nhìn thoáng qua cô ta rồi nói: “Chăm sóc tốt cho đứa nhỏ.”
“Vậy anh… có về không?”
Không lâu sao bảo mẫu đã đến, vì cô ta chỉ giả vờ mang thai cho nên không có sữa chỉ có thể lừa anh ta rằng do cơ thể sau sinh của mình quá yếu nên không có sữa.
Từ lúc sinh ra đến nay, việc cho Thiên Âu bú đều do bảo.
mẫu phụ trách, tình trạng của cậu bé cũng không quá đáng lo nên chỉ cần nằm viện ba ngày để tiện theo dõi. Lúc này bảo mẫu đang cho cậu bé uống sữa thấy bầu không khí có hơi gượng gạo nên chủ động tránh mặt sang chỗ khác để bọn họ tiện nói chuyện, Christie lấy hết can đảm nói: “Lần này trở về…
thì đừng đi nữa có được không? Em sắp chịu không nổi nữa rồi, bố em vẫn luôn một mực hỏi sao anh không ở bên cạnh em, rốt cuộc anh đi Đà Nẵng làm gì? Cả bố anh cũng ám chỉ em không giữ được chồng”
“Bây giờ em không còn dám ra cửa gặp bạn bè, cũng không dám đi tiệc trà dành cho các quý bà nữa, rất sợ bọn họ sẽ nói với em chồng em không ở bên cạnh lúc em ở cữ là vì bận đi tìm người tình trước đây”
“Hai nơi gần nhau thì việc trao đổi buôn bán sẽ rất thuận tiện, chỉ cần một tin tức nhỏ thôi cũng đủ truyền đi khắp vùng rồi. Dù gì thì hai nhà chúng ta cũng có chút mặt mũi nên rất dễ trở thành tâm điểm chú ý, anh không biết có biết bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của chúng ta hay sao?”
Ôn Mạc Ngôn nghe cô ta nói vậy thì siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay giống như nhánh cây chỉ chít hiện lên.
“Em cần anh, Thiên Âu cũng cần anh, dù anh không yêu em nhưng vẫn yêu thằng bé mà đúng không? Cả tên của thằng bé cũng do chính anh đặt.”
“Cô… sao cô lại phải đuổi theo một trái tim đã chết kia chứ?” Ôn Mạc Ngôn trầm giọng nói, giọng nói khàn khàn của anh đầy vẻ mờ mịt.
Trái tim đã khô căn của anh khó mà gặp được mùa xuân lần nữa.
Tất cả tình yêu của anh đều đã dành hết cho Bạch Thư Hân rồi, không còn chỗ trống để chia sẻ cho người nào khác nữa.
“Nhưng em cần anh, em chỉ cần anh, cho dù chỉ chiếm được thân xác không có được trái tim của anh em cũng bằng lòng. Em đã không còn gì nữa rồi, nếu ngay cả người cũng không còn thì em không biết mình phải sống tiếp thế nào nữa”
“Nếu… nếu ngay cả người tôi cũng không muốn cho cô thì sao?”
Ôn Mạc Ngôn ngập ngừng nói một câu.
Giọng nói nặng nề của Ôn Mạc Ngôn chầm chậm vang lên, những lời này giống như sét đánh bên tai triệt để đánh vào nơi sâu nhất trong tim của cô ta.
Christie nhìn anh đây hoảng sợ, đồng tử cũng co rút mãnh liệt.
“Anh… anh có ý gì?”
Ôn Mạc Ngôn mím chặt môi mỏng đang chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên có người đi tới, quả nhiên là người bên cạnh Diên, Strzyga.
“Cậu Ngôn đã về, cậu chủ nhà tôi muốn mời cậu uống trà để thảo luận một số chuyện”
Ôn Mạc Ngôn hơi nhướng mày, trên danh nghĩa thì nhà họ Ôn đang dựa vào Lance nên rất xa cách với Diên, lần này cậu ấy chủ động tìm mình để làm gì?
“Tôi sẽ tới ngay”
Ôn Mạc Ngôn gật đầu không từ chối, anh ta cũng không trả lời câu hỏi của Christie mà chỉ nhìn thoáng qua cô ta rồi nói: “Chăm sóc tốt cho đứa nhỏ.”
“Vậy anh… có về không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.