Chương 2232
Nhị Tỷ
22/04/2023
Nhưng sau khi ra ngoài thì như có gió xuân thổi lên mặt, cười tươi rạng rỡ, cứ nhìn Hứa Minh Tâm mãi không rời mắt.
Hơn nữa cũng dễ nói chuyện hơn rất nhiều, chọc ghẹo thế nào anh cũng không tức giận.
Vì vậy, nịnh bợ vợ tổng giám đốc đơn giản hơn làm vui lòng tổng giám đốc nhiều.
“Được rồi, được rồi, đừng châm chọc tôi nữa, lần sau tôi sẽ cố gắng dịu dàng”
“Tôi muốn ở riêng với vợ tôi, mọi người đi làm việc của mình đi”
Cố Gia Huy đuổi khéo mọi người rồi kéo cô về lại văn phòng.
“Em nói nợ anh hai nụ hôn.”
Vừa đóng cửa lại thì Cố Gia Huy đã nghiêm túc nói như thể một đứa con nít đang chờ kẹo.
Hứa Minh Tâm ôm lấy đầu anh, rồi hôn hai cái hai bên cho qua chuyện.
Cố Gia Huy lập tức không vui.
“Anh trông đợi cuộc họp kết thúc sớm một chút mà em chỉ cho anh thế thôi hả?”
“Ngoan mà, ngoan mà, ăn chút bánh, uống chút trà, dạ dày anh không được tốt, lúc trưa cũng ăn không bao nhiêu, ăn xong rồi muốn nói gì thì nói”
“Cũng được, thứ bảy này là tiệc từ thiện do Kettering tổ chức, năm nào Kettering cũng là bên tổ chức chính, đầu tư rất nhiều tiên, mời những người thành công trên khắp thế giới có giúp đỡ cho sự nghiệp từ thiện đến, năm nay cũng không ngoại lệ”
“Năm ngoái vì nội chiến nên không tổ chức, giờ Diên đã tiếp nhận gia tộc, cộng thêm việc Lucia được gả vào hoàng thất, song hỉ lâm môn nên năm nay được tổ chức sớm hơn, xem như là để bù đắp cho sự nuối tiếc của năm ngoái”
“Vốn dĩ anh không muốn đi nhưng Kettering lại cứ mượn danh nghĩa của Thẩm Thanh gửi thiệp mời đến chỗ của anh”
Cố Gia Huy càng nói về cuối câu thì giọng càng trâm xuống.
Thẩm Thanh… Đã rất lâu không có ai nhắc đến cái tên này rồi…
Mùa đông hai năm trước, cô và Thẩm Thanh từng tham gia một bữa tiệc từ thiện, cô dõi theo bóng dáng quý phái lại không kém phần quyến rũ khi bước đi trên thảm đỏ của bà ấy.
Rõ ràng là một người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng bà ấy chăm sóc bản thân rất tốt nên thoạt trông như mới đầu ba mươi, vô cùng xinh đẹp. Một cái nhíu mày, một nụ cười mỉm đều để lộ khí chất đoan trang, thùy mị. Đương nhiên, bà ấy cũng có lúc tùy hứng, đáng yêu.
Trước kia, khi mọi người nói đến tình yêu chân thực sẽ nhắc tới mối tình giữa Thẩm Thanh và Ngôn Dương.
Nhưng bây giờ…
Cô hiểu được ý của Cố Gia Huy, nếu Kettering mời anh, anh chắc chắn không đi. Nhưng vô tình đối phương lại biết Thẩm Thanh là mẹ nuôi của cô, bà ấy rất quan tâm đến cô.
Mọi người đã về hết, nhưng đối phương vẫn gửi thiếp mời cho Thẩm Thanh. Tấm thiệp không được gửi đến nhà họ Ngôn, mà lại gửi đến đây, ý muốn mời cô con gái nuôi là cô đây tham dự thay bà ấy.
Dù cô biết đây là đối phương cố ý làm thế, nhưng cô cũng không thể từ chối.
Thẩm Thanh đối xử với cô rất tốt, ân nghĩa của bà ấy với cô tựa như biển sâu. Những sở thích đầy quý tộc, những điệu Waltz mà cô học được đều do một tay bà ấy dạy cho. Bà ấy dẫn cô đến đêm tiệc từ thiện là vì muốn cho mọi người biết tới sự tồn tại của cô, cho cô một chỗ đứng ở cái giới này.
Mà từ đó về sau, khi bà ấy tham dự hoạt động sẽ thường dẫn cô theo, dù biết Ngôn Hải thích cô, nhưng bà ấy cũng không bất công, luôn đối xử bình đẳng với cô.
Tuy Ngôn Dương và Thẩm Thanh không phải bố mẹ ruột của cô, nhưng trong lòng Hứa Minh Tâm, hai người đã sớm là người thân nhất của cô, là người khó có thể vứt bỏ.
“Cái này là Diên hay là Lucia gửi tới?”
Hơn nữa cũng dễ nói chuyện hơn rất nhiều, chọc ghẹo thế nào anh cũng không tức giận.
Vì vậy, nịnh bợ vợ tổng giám đốc đơn giản hơn làm vui lòng tổng giám đốc nhiều.
“Được rồi, được rồi, đừng châm chọc tôi nữa, lần sau tôi sẽ cố gắng dịu dàng”
“Tôi muốn ở riêng với vợ tôi, mọi người đi làm việc của mình đi”
Cố Gia Huy đuổi khéo mọi người rồi kéo cô về lại văn phòng.
“Em nói nợ anh hai nụ hôn.”
Vừa đóng cửa lại thì Cố Gia Huy đã nghiêm túc nói như thể một đứa con nít đang chờ kẹo.
Hứa Minh Tâm ôm lấy đầu anh, rồi hôn hai cái hai bên cho qua chuyện.
Cố Gia Huy lập tức không vui.
“Anh trông đợi cuộc họp kết thúc sớm một chút mà em chỉ cho anh thế thôi hả?”
“Ngoan mà, ngoan mà, ăn chút bánh, uống chút trà, dạ dày anh không được tốt, lúc trưa cũng ăn không bao nhiêu, ăn xong rồi muốn nói gì thì nói”
“Cũng được, thứ bảy này là tiệc từ thiện do Kettering tổ chức, năm nào Kettering cũng là bên tổ chức chính, đầu tư rất nhiều tiên, mời những người thành công trên khắp thế giới có giúp đỡ cho sự nghiệp từ thiện đến, năm nay cũng không ngoại lệ”
“Năm ngoái vì nội chiến nên không tổ chức, giờ Diên đã tiếp nhận gia tộc, cộng thêm việc Lucia được gả vào hoàng thất, song hỉ lâm môn nên năm nay được tổ chức sớm hơn, xem như là để bù đắp cho sự nuối tiếc của năm ngoái”
“Vốn dĩ anh không muốn đi nhưng Kettering lại cứ mượn danh nghĩa của Thẩm Thanh gửi thiệp mời đến chỗ của anh”
Cố Gia Huy càng nói về cuối câu thì giọng càng trâm xuống.
Thẩm Thanh… Đã rất lâu không có ai nhắc đến cái tên này rồi…
Mùa đông hai năm trước, cô và Thẩm Thanh từng tham gia một bữa tiệc từ thiện, cô dõi theo bóng dáng quý phái lại không kém phần quyến rũ khi bước đi trên thảm đỏ của bà ấy.
Rõ ràng là một người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng bà ấy chăm sóc bản thân rất tốt nên thoạt trông như mới đầu ba mươi, vô cùng xinh đẹp. Một cái nhíu mày, một nụ cười mỉm đều để lộ khí chất đoan trang, thùy mị. Đương nhiên, bà ấy cũng có lúc tùy hứng, đáng yêu.
Trước kia, khi mọi người nói đến tình yêu chân thực sẽ nhắc tới mối tình giữa Thẩm Thanh và Ngôn Dương.
Nhưng bây giờ…
Cô hiểu được ý của Cố Gia Huy, nếu Kettering mời anh, anh chắc chắn không đi. Nhưng vô tình đối phương lại biết Thẩm Thanh là mẹ nuôi của cô, bà ấy rất quan tâm đến cô.
Mọi người đã về hết, nhưng đối phương vẫn gửi thiếp mời cho Thẩm Thanh. Tấm thiệp không được gửi đến nhà họ Ngôn, mà lại gửi đến đây, ý muốn mời cô con gái nuôi là cô đây tham dự thay bà ấy.
Dù cô biết đây là đối phương cố ý làm thế, nhưng cô cũng không thể từ chối.
Thẩm Thanh đối xử với cô rất tốt, ân nghĩa của bà ấy với cô tựa như biển sâu. Những sở thích đầy quý tộc, những điệu Waltz mà cô học được đều do một tay bà ấy dạy cho. Bà ấy dẫn cô đến đêm tiệc từ thiện là vì muốn cho mọi người biết tới sự tồn tại của cô, cho cô một chỗ đứng ở cái giới này.
Mà từ đó về sau, khi bà ấy tham dự hoạt động sẽ thường dẫn cô theo, dù biết Ngôn Hải thích cô, nhưng bà ấy cũng không bất công, luôn đối xử bình đẳng với cô.
Tuy Ngôn Dương và Thẩm Thanh không phải bố mẹ ruột của cô, nhưng trong lòng Hứa Minh Tâm, hai người đã sớm là người thân nhất của cô, là người khó có thể vứt bỏ.
“Cái này là Diên hay là Lucia gửi tới?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.