Chương 230
Nhị Tỷ
03/08/2022
Hứa Minh Tâm đi vào rồi còn cố ý soi gương một chút. Trang điểm trên mặt vẫn còn, không nhìn ra dấu bạt tai kia. Cô hít sâu một hơi rồi lấy hết can đảm mà đi vào.
Cố Gia Huy đang ngồi trong phòng ăn đợi mình.
Cô vừa đi qua thì thấy Cố Gia Huy đi ra khỏi phòng bếp, trên tay anh bưng một đĩa cánh gà coca.
“Mau ngồi xuống đi, anh vất vả lắm mới làm được một bàn đồ ăn này đấy. Lát nữa em phải ăn nhiều vào.”
Cố Gia Huy vừa cười vừa nói, anh đi tới trước mặt Hứa Minh Tâm rồi xoa đầu cô, vẫn cưng chiều như trước đây.
Hứa Minh Tâm ngây ngẩn, không phải là anh đã nhìn thấy hết rồi sao?
Vì sao vẫn giống như chưa xảy ra chuyện gì vây chứ?
Chẳng lẽ mình đang nằm mơ?
Không thể nào…
Cô ngồi xuống, Cố Gia Huy gắp thức ăn cho cô rồi nói: “Đừng để đói, miễn cho truyền ra ngoài còn nói là anh ngược đãi em không cho em ăn cơm.”
“Anh tới trường đúng không?”
Hứa Minh Tâm khó mà nuốt xuống được, cô hỏi.
Nụ cười trên mặt Cố Gia Huy cứng lại. Hứa Minh Tâm đã hiểu, mọi sự bình tĩnh từ nãy tới giờ đều là do anh giả vờ mà thôi.
Anh đã biết hết mọi chuyện nhưng lại giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng sao mà thế được chứ. Nếu như có thể thì cô cũng rất muốn quên sạch những gì Trịnh Anh nói.
“Anh cũng đã nhìn thấy rồi đúng không?”
“Anh biết em không tự nguyện. Anh tin tưởng em cho nên cũng chẳng có gì để hỏi cả.”
Cố Gia Huy vẫn luôn kiềm chế, anh muốn dàn xếp ổn thỏa nhưng Hứa Minh Tâm lại không để cho anh như nguyện.
Hết lần này tới lần khác cô phải cậy vết sẹo này ra, khiến cho máu me đầm đìa.
Nụ cười trên mặt anh đã không thể nào duy trì được nữa.
“Em nghĩ thật lâu… em ở bên cạnh anh có áp lực quá lớn, không thoải mái. Yêu đương mà còn phải lén lén lút lút. Em nghĩ chúng ta vẫn nên chia tay thì hơn, chúng ta không hợp nhau.”
“Chia tay?”
Cố Gia Huy nghe thế thì híp mắt lại.
Anh nhắc lại một lần, hai chữ này thoát ra khỏi cánh môi mỏng gợi cảm của anh mang theo một chút lạnh lẽo.
Hứa Minh Tâm hít sâu một hơi rồi cố gắng gật đầu, cô nói: “Vâng.”
“Nếu anh nói không thì sao?”
“Cho dù anh có nói gì thì cũng không có tác dụng. Em đã quyết định rồi, em chúc anh tiền đồ như gấm, chúc anh tìm được người càng tốt hơn em. Tạm biệt.”
Hứa Minh Tâm nói vội rồi đứng dậy muốn chạy khỏi đây. Nhưng Cố Gia Huy đã đuổi theo.
Dưới ánh đèn vàng, anh ôm chặt cô từ phía sau.
Cố Gia Huy đang ngồi trong phòng ăn đợi mình.
Cô vừa đi qua thì thấy Cố Gia Huy đi ra khỏi phòng bếp, trên tay anh bưng một đĩa cánh gà coca.
“Mau ngồi xuống đi, anh vất vả lắm mới làm được một bàn đồ ăn này đấy. Lát nữa em phải ăn nhiều vào.”
Cố Gia Huy vừa cười vừa nói, anh đi tới trước mặt Hứa Minh Tâm rồi xoa đầu cô, vẫn cưng chiều như trước đây.
Hứa Minh Tâm ngây ngẩn, không phải là anh đã nhìn thấy hết rồi sao?
Vì sao vẫn giống như chưa xảy ra chuyện gì vây chứ?
Chẳng lẽ mình đang nằm mơ?
Không thể nào…
Cô ngồi xuống, Cố Gia Huy gắp thức ăn cho cô rồi nói: “Đừng để đói, miễn cho truyền ra ngoài còn nói là anh ngược đãi em không cho em ăn cơm.”
“Anh tới trường đúng không?”
Hứa Minh Tâm khó mà nuốt xuống được, cô hỏi.
Nụ cười trên mặt Cố Gia Huy cứng lại. Hứa Minh Tâm đã hiểu, mọi sự bình tĩnh từ nãy tới giờ đều là do anh giả vờ mà thôi.
Anh đã biết hết mọi chuyện nhưng lại giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng sao mà thế được chứ. Nếu như có thể thì cô cũng rất muốn quên sạch những gì Trịnh Anh nói.
“Anh cũng đã nhìn thấy rồi đúng không?”
“Anh biết em không tự nguyện. Anh tin tưởng em cho nên cũng chẳng có gì để hỏi cả.”
Cố Gia Huy vẫn luôn kiềm chế, anh muốn dàn xếp ổn thỏa nhưng Hứa Minh Tâm lại không để cho anh như nguyện.
Hết lần này tới lần khác cô phải cậy vết sẹo này ra, khiến cho máu me đầm đìa.
Nụ cười trên mặt anh đã không thể nào duy trì được nữa.
“Em nghĩ thật lâu… em ở bên cạnh anh có áp lực quá lớn, không thoải mái. Yêu đương mà còn phải lén lén lút lút. Em nghĩ chúng ta vẫn nên chia tay thì hơn, chúng ta không hợp nhau.”
“Chia tay?”
Cố Gia Huy nghe thế thì híp mắt lại.
Anh nhắc lại một lần, hai chữ này thoát ra khỏi cánh môi mỏng gợi cảm của anh mang theo một chút lạnh lẽo.
Hứa Minh Tâm hít sâu một hơi rồi cố gắng gật đầu, cô nói: “Vâng.”
“Nếu anh nói không thì sao?”
“Cho dù anh có nói gì thì cũng không có tác dụng. Em đã quyết định rồi, em chúc anh tiền đồ như gấm, chúc anh tìm được người càng tốt hơn em. Tạm biệt.”
Hứa Minh Tâm nói vội rồi đứng dậy muốn chạy khỏi đây. Nhưng Cố Gia Huy đã đuổi theo.
Dưới ánh đèn vàng, anh ôm chặt cô từ phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.