Chương 2321
Nhị Tỷ
30/05/2023
“Tôi không muốn nằm, tôi muốn ôm bà” “Tân Nhâm Thành, ông đã già như vậy rồi, sao vẫn không đứng đắn chút nào như trước kia vậy hả?”
“Trước kia tôi là lưu manh nhỏ, bây giờ là lưu manh già.
Lúc trước bà đến với tôi không phải vì điểm này hay sao? Bà muốn biết sức hấp dẫn của những người đàn ông xã hội đen ở đâu, bây giờ bà đã biết chưa?”
“Sức hấp dẫn?” Quý Thiên Kim trợn tròn mắt tức gi: không thấy sức hấp dẫn ở đâu nhưng lại nhìn thấy không ít mặt xấu xí! Ông mau buông tôi ra! Đừng tưởng rằng ông là người bệnh thì tôi sẽ không làm gì ông!” “Cuối tuần này đi lấy giấy chứng nhận, tôi sẽ cưới bà” Lúc nãy Tân Nhâm Thành nói năng đưa đẩy thế mà chỉ trong một thoáng giọng ông ta đã trở nên trầm thấp khàn khàn, chứa đựng tràn đầy chân thành và chờ mong.
Từng lời từng chữ đều xuất phát từ trái tim và tâm hồn.
Ông ta nhìn bà ta không hề chớp mắt, trong con ngươi đen như mực dường như chỉ phản chiếu mỗi gương mặt bà ta.
Trái tim bà ta run lên dữ dội, nhất thời không biết phải nói gì.
“Tôi… Tôi còn chưa nghĩ xong.”
“Không cần phải suy nghĩ nhiều. Tại sao cứ phải nhìn trước ngó sau để tính toán ưu khuyết của một số việc mà không thể tùy tiện theo lòng mình? Bà yêu tôi, tôi cũng yêu bà, chúng ta bỏ lỡ nhau hơn hai mươi năm đã là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời rồi. Chẳng lẽ chúng ta còn tiếp tục kéo dài tiếc nuối đó mãi sao?” “Quý Thiên Kim, gả cho tôi đi” Ông ta vịn vào mép giường, chịu đựng cơn đau xót ở mười tám nơi khắp cơ thể, không ngờ lại… quỳ một chân xuống.
Ông ta sờ soạng khắp người, sau đó lấy ra một mảnh da ở vị trí gần ngực, thứ được đựng bên trong hóa ra là một chiếc nhẫn: “Chiếc nhẫn này đã được tôi chuẩn bị từ nhiều năm trước. Kích thước nhãn là do tôi đã bí mật đo trong lúc bà đang ngủ. Tôi dự định hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ cầu hôn bà nhưng tôi không ngờ… Vì vậy tôi đã mang nó theo bên người. Tôi sợ thay quần áo phiền phức sẽ không cẩn thận làm mất nên đã may một khối ở ngực, cẩn thận từng li từng tí đặt nó ở đó, suốt những năm này chưa từng rời khỏi người tôi”
“Bà có đồng ý gả cho tôi không?”
Quý Thiên Kim kinh ngạc nhìn ông ta, không ngờ ông ta lại giấu chiếc nhẫn vào ngực mình, ở vị trí được khâu lại này, sợi tơ đã dính chặt với da thịt, bây giờ bị ông ta xé toạc ra làm vết thương lại chảy máu đầm đìa.
Nhưng chiếc nhẫn sạch sẽ không tì vết.
Lúc này, viên kim cương sáng lấp lánh hiện ra trước mắt bà ta.
Ánh mắt ông ta nóng rực, luôn chăm chú trên người bà ta.
Bà ta máp máy cánh môi, cuối cùng… gật đầu.
“Tôi đồng ý”
Khi nói ra ba chữ này, nước mắt bà ta lặng lẽ rơi xuống.
“Trước kia tôi là lưu manh nhỏ, bây giờ là lưu manh già.
Lúc trước bà đến với tôi không phải vì điểm này hay sao? Bà muốn biết sức hấp dẫn của những người đàn ông xã hội đen ở đâu, bây giờ bà đã biết chưa?”
“Sức hấp dẫn?” Quý Thiên Kim trợn tròn mắt tức gi: không thấy sức hấp dẫn ở đâu nhưng lại nhìn thấy không ít mặt xấu xí! Ông mau buông tôi ra! Đừng tưởng rằng ông là người bệnh thì tôi sẽ không làm gì ông!” “Cuối tuần này đi lấy giấy chứng nhận, tôi sẽ cưới bà” Lúc nãy Tân Nhâm Thành nói năng đưa đẩy thế mà chỉ trong một thoáng giọng ông ta đã trở nên trầm thấp khàn khàn, chứa đựng tràn đầy chân thành và chờ mong.
Từng lời từng chữ đều xuất phát từ trái tim và tâm hồn.
Ông ta nhìn bà ta không hề chớp mắt, trong con ngươi đen như mực dường như chỉ phản chiếu mỗi gương mặt bà ta.
Trái tim bà ta run lên dữ dội, nhất thời không biết phải nói gì.
“Tôi… Tôi còn chưa nghĩ xong.”
“Không cần phải suy nghĩ nhiều. Tại sao cứ phải nhìn trước ngó sau để tính toán ưu khuyết của một số việc mà không thể tùy tiện theo lòng mình? Bà yêu tôi, tôi cũng yêu bà, chúng ta bỏ lỡ nhau hơn hai mươi năm đã là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời rồi. Chẳng lẽ chúng ta còn tiếp tục kéo dài tiếc nuối đó mãi sao?” “Quý Thiên Kim, gả cho tôi đi” Ông ta vịn vào mép giường, chịu đựng cơn đau xót ở mười tám nơi khắp cơ thể, không ngờ lại… quỳ một chân xuống.
Ông ta sờ soạng khắp người, sau đó lấy ra một mảnh da ở vị trí gần ngực, thứ được đựng bên trong hóa ra là một chiếc nhẫn: “Chiếc nhẫn này đã được tôi chuẩn bị từ nhiều năm trước. Kích thước nhãn là do tôi đã bí mật đo trong lúc bà đang ngủ. Tôi dự định hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ cầu hôn bà nhưng tôi không ngờ… Vì vậy tôi đã mang nó theo bên người. Tôi sợ thay quần áo phiền phức sẽ không cẩn thận làm mất nên đã may một khối ở ngực, cẩn thận từng li từng tí đặt nó ở đó, suốt những năm này chưa từng rời khỏi người tôi”
“Bà có đồng ý gả cho tôi không?”
Quý Thiên Kim kinh ngạc nhìn ông ta, không ngờ ông ta lại giấu chiếc nhẫn vào ngực mình, ở vị trí được khâu lại này, sợi tơ đã dính chặt với da thịt, bây giờ bị ông ta xé toạc ra làm vết thương lại chảy máu đầm đìa.
Nhưng chiếc nhẫn sạch sẽ không tì vết.
Lúc này, viên kim cương sáng lấp lánh hiện ra trước mắt bà ta.
Ánh mắt ông ta nóng rực, luôn chăm chú trên người bà ta.
Bà ta máp máy cánh môi, cuối cùng… gật đầu.
“Tôi đồng ý”
Khi nói ra ba chữ này, nước mắt bà ta lặng lẽ rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.