Chương 2372
Nhị Tỷ
24/07/2023
Bất đắc dĩ Hứa Minh Tâm vẫn phải mò xuống tầng dưới, cô vừa xuống đến
tầng dưới thì gió lạnh từ cửa sổ thổi vào dập tắt ngọn nến đang cháy. Mà cái bật lửa lại để cùng cây nến mới.
Cô dựa theo trí nhớ dò dẫm trong bóng tối một cách chậm rãi, cẩn thận, bỗng cô nghe thấy tiếng lách cách…xột xoạt…
Sợ hãi dâng lên trong lòng, chân tay run rẩy, trong đầu cô lập tức hiện lên những câu chuyện ma quỷ.
Là chuột hay là…ma?
Mà cô rất sợ những thứ quỷ dị…
Cô bỗng nhớ ra một điều, ngọc có thể trừ tà! Nghĩ vậy cô liền nắm chặt chiếc vòng ngọc.
Thế nhưng…
Âm thanh kia càng lúc càng gần, trong bóng tối lờ mờ cô nhìn thấy một hình dáng…là bóng người, không, chiếc bóng tối thui như này…
Là ma quỷ!
Hứa Minh Tâm sợ hết hồn ngồi thụp xuống, nhắm nghiền mắt không ngừng khoát khoát tay: “Tránh ra tránh ra, tôi chưa từng làm chuyện xấu, đừng đến gần tôi!”
Cô liên tục quơ tay loạn xạ, sau đó đụng phải một thứ gì đó.
Quần áo của ma quỷ sao? Vừa lạnh vừa ẩm ướt, là quỷ nước? Chết thảm quát “Cút xa tôi ra, cứu với, cứu với!”
“Là tôi” Trong bóng đêm cuối cùng cũng xuất hiện một giọng nói bất đắc dĩ, ngay sau đó một ngọn lửa bừng lên trước mặt cô.
Cô mở mắt ra run run nhìn ngọn lửa từ chiếc bật lửa, mà khuôn mặt đối diện cô chính là Phó Minh Tước, ánh mắt anh ta nhìn cô có chút phức tạp.
Ngọn lửa lập lòe, rực rỡ phản chiếu trong mắt anh ta toát lên vẻ không thể diễn tả được. Phó Minh Tước đưa tay ra định kéo cô lên nhưng cô tránh được anh ta.
Hứa Minh Tâm dò dẫm đứng lên tìm được ngọn nến liền nói: “Anh đã về, vậy tôi cũng nên rời khỏi đây thôi!”
Dứt lời, Hứa Minh Tâm toan bước đi thì Phó Minh Tước kéo tay cô lại.
Hứa Minh Tâm hất mạnh tay, không cẩn thận tay cô đập chúng vai Phó Minh Tước, anh ta hơi nhăn nhó, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, mồ hôi thì lấm tấm trên trán.
Anh ta cũng lập tức rụt tay lại.
“Anh sao vậy?” Hứa Minh Tâm nhận thấy có gì đó không ổn, theo bản năng định giơ tay sờ xem bả vai của anh ta ra sao, nhưng vừa mới nhấc tay thì cô bỗng khựng lại, lập tức bỏ tay xuống, siết chặt nắm tay.
Anh ta bị thương thì có liên quan gì đến mình chứ? Ân oán giữa cô và anh ta từ lâu đã không thể nói rõ ràng rồi.
Hứa Minh Tâm dời ánh mắt, nhất quyết rời khỏi đây. Nhưng cô mới đi được vài bước thì nghe thấy tiếng của Minh Diệp: “Mẹ Minh Tâm, có phải bố con về không ạ?”
Hứa Minh Tâm nghĩ tới hành lang tối om thế này Minh Diệp sao nhìn thấy đường chứ, cô không yên tâm liền quay lên bế cô bé xuống.
Minh Diệp nhìn thấy Phó Minh Tước thì rất mừng rỡ, cô bé dang rộng hai tay ôm lấy Phó Minh Tước. Anh ta nhíu mày trong giây lát rồi lập tức cười tươi, ôm Minh Diệp vào lòng.
Lúc này Hứa Minh Tâm chợt nói: “Bố của con đi làm cả ngày rất vất vả, chúng ta không sáp vào bố con nữa nha! Để bố con đi tắm rửa trước có được không nào?”
Minh Diệp chớp mắt nghĩ nghĩ rồi gật đầu lia lịa, cũng phải thôi, lời cô nói rất hợp tình hợp lý mà
Cô dựa theo trí nhớ dò dẫm trong bóng tối một cách chậm rãi, cẩn thận, bỗng cô nghe thấy tiếng lách cách…xột xoạt…
Sợ hãi dâng lên trong lòng, chân tay run rẩy, trong đầu cô lập tức hiện lên những câu chuyện ma quỷ.
Là chuột hay là…ma?
Mà cô rất sợ những thứ quỷ dị…
Cô bỗng nhớ ra một điều, ngọc có thể trừ tà! Nghĩ vậy cô liền nắm chặt chiếc vòng ngọc.
Thế nhưng…
Âm thanh kia càng lúc càng gần, trong bóng tối lờ mờ cô nhìn thấy một hình dáng…là bóng người, không, chiếc bóng tối thui như này…
Là ma quỷ!
Hứa Minh Tâm sợ hết hồn ngồi thụp xuống, nhắm nghiền mắt không ngừng khoát khoát tay: “Tránh ra tránh ra, tôi chưa từng làm chuyện xấu, đừng đến gần tôi!”
Cô liên tục quơ tay loạn xạ, sau đó đụng phải một thứ gì đó.
Quần áo của ma quỷ sao? Vừa lạnh vừa ẩm ướt, là quỷ nước? Chết thảm quát “Cút xa tôi ra, cứu với, cứu với!”
“Là tôi” Trong bóng đêm cuối cùng cũng xuất hiện một giọng nói bất đắc dĩ, ngay sau đó một ngọn lửa bừng lên trước mặt cô.
Cô mở mắt ra run run nhìn ngọn lửa từ chiếc bật lửa, mà khuôn mặt đối diện cô chính là Phó Minh Tước, ánh mắt anh ta nhìn cô có chút phức tạp.
Ngọn lửa lập lòe, rực rỡ phản chiếu trong mắt anh ta toát lên vẻ không thể diễn tả được. Phó Minh Tước đưa tay ra định kéo cô lên nhưng cô tránh được anh ta.
Hứa Minh Tâm dò dẫm đứng lên tìm được ngọn nến liền nói: “Anh đã về, vậy tôi cũng nên rời khỏi đây thôi!”
Dứt lời, Hứa Minh Tâm toan bước đi thì Phó Minh Tước kéo tay cô lại.
Hứa Minh Tâm hất mạnh tay, không cẩn thận tay cô đập chúng vai Phó Minh Tước, anh ta hơi nhăn nhó, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, mồ hôi thì lấm tấm trên trán.
Anh ta cũng lập tức rụt tay lại.
“Anh sao vậy?” Hứa Minh Tâm nhận thấy có gì đó không ổn, theo bản năng định giơ tay sờ xem bả vai của anh ta ra sao, nhưng vừa mới nhấc tay thì cô bỗng khựng lại, lập tức bỏ tay xuống, siết chặt nắm tay.
Anh ta bị thương thì có liên quan gì đến mình chứ? Ân oán giữa cô và anh ta từ lâu đã không thể nói rõ ràng rồi.
Hứa Minh Tâm dời ánh mắt, nhất quyết rời khỏi đây. Nhưng cô mới đi được vài bước thì nghe thấy tiếng của Minh Diệp: “Mẹ Minh Tâm, có phải bố con về không ạ?”
Hứa Minh Tâm nghĩ tới hành lang tối om thế này Minh Diệp sao nhìn thấy đường chứ, cô không yên tâm liền quay lên bế cô bé xuống.
Minh Diệp nhìn thấy Phó Minh Tước thì rất mừng rỡ, cô bé dang rộng hai tay ôm lấy Phó Minh Tước. Anh ta nhíu mày trong giây lát rồi lập tức cười tươi, ôm Minh Diệp vào lòng.
Lúc này Hứa Minh Tâm chợt nói: “Bố của con đi làm cả ngày rất vất vả, chúng ta không sáp vào bố con nữa nha! Để bố con đi tắm rửa trước có được không nào?”
Minh Diệp chớp mắt nghĩ nghĩ rồi gật đầu lia lịa, cũng phải thôi, lời cô nói rất hợp tình hợp lý mà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.