Chương 2685
Nhị Tỷ
01/02/2024
Cũng… nên cùng anh phát sinh chút gì đó để củng cố lại vị trí của bản thân trong gia đình họ Cố.
Cô ta rúc vào trong ngực anh nhưng anh không từ chối.
Cô ta nhìn anh đây ám muội, có chút lộ liễu.
“Không có nghĩ như thế nào, không thương chính là không thương, cô ta ở cùng ai cũng được, nhưng không nên mơ tưởng đến việc cản trở chuyện của chúng ta.”
“Anh…anh cứ như vậy mà yêu em sao?”
Tạ Quế Anh níu lấy cà vạt của anh, đầu ngón tay xoay quanh, còn tay kia nhẹ nhàng đặt lên cúc áo sơ mi của anh.
Cô ta đã thêm thuốc nên hiểu rất rõ chuyện này.
Chỉ ngắn ngủi trong hai mươi ngày, anh mỗi ngày đều hít thứ hương này vào, độc tố đã sớm xâm nhập vào trong cơ thể.
Loại thuốc này làm cho con người khi hít vào thì sẽ bị nghiện, nếu một ngày không ngửi sẽ khiến cảm xúc điên loạn.
Cố Gia Huy sẽ càng trung thành với cô ta hơn, đến lúc đó cô ta chỉ hướng đông thì anh sẽ không dám bước sang phía tây nửa bước.
Cố Gia Huy biết rõ cô ta muốn làm gì, khóe miệng anh nở một nụ cười xấu xa, bàn tay lớn nắm lấy cằm của cô ta.
“Anh yêu hay không yêu em, em còn không biết rõ ư? Anh đã từ bỏ Hứa Minh Tâm, sắp tới sẽ ly hôn. Một khi giấy chứng nhận ly hôn được trả về thì chúng ta sẽ lập tức đi cục dân chính đăng ký kết hôn. Em nói xem, như vậy có được không?”
Lời này được nói ra với giọng nói quyến rũ cứ văng vắng bên tai cô †a.
Khoảng cách của anh ngày càng gần, hơi thở phả vào mặt cô ta, hơi nóng mà trước đây cô ta chưa từng cảm nhận.
Tạ Quế Anh lập tức đỏ mặt, cô ta không nghĩ tới Cố Gia Huy lại chủ động tiến lại.
Cô ta ra vẻ kháng cự nhưng lại giống như mời chào, cũng không hề đẩy anh ra.
Nhìn thấy cánh môi hai người chuẩn bị dán lại với nhau, nhưng bất ngờ…
Cố Gia Huy đột nhiên ho kịch liệt, gương mặt đột nhiên tái nhợt, như thể máu trong toàn thân bị rút hết.
“Anh làm sao vậy?”
Tạ Quế Anh sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng hỏi.
“Khục…”
Cố Gia Huy đột nhiên ho ra một mảng máu lớn, mùi máu tươi nồng nặc, rơi xuống thảm phá đi vẻ đẹp của đóa hoa.
Tạ Quế Anh hiểu rõ khoa tâm thần nhưng với các khoa còn lại thì cô ta không hiểu rõ, nhìn thấy cảnh này ba hồn bảy vía của cô ta đều sợ hãi.
Cô ta kịp thời phản ứng, vội vội vàng vàng đi gọi bác sĩ.
Các bác sĩ đến đều không có giải pháp, toàn thân Cố Gia Huy là mồ hôi lạnh, vô cùng suy yếu nên mọi người đều tranh thủ thời gian đi tìm Lệ Nghiêm.
Lúc Lệ Nghiêm vội vàng chạy tới, mọi người mới tạm bớt lo lắng.
Toàn thân Cố Gia Huy lạnh như băng, như thể không còn chút máu nào, cả người đều cứng lại.
Lệ Nghiêm lập tức chữa trị, cả phòng ngủ chỉ còn hai người họ.
Trọn vẹn hai tiếng trôi qua, cuối cùng Cố Gia Huy mới ổn định hơi thở.
Lệ Nghiêm thấy anh tỉnh lại liền nhíu mày nói: “Cậu không nên uống loại thuốc mạnh kia nữa! Cậu vì muốn duy trì tỉnh táo, không bị hương kia mê hoặc mà uống nhiều thuốc này như vậy. Tuy nó có thể khiến cậu duy trì tỉnh táo nhưng …nhưng hai loại thuốc này xung khắc với nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ không còn mạng nữa đâu!”
“Còn có thể tiếp tục chịu được hai mươi ngày nữa, thuốc giải bên kia nghiên cứu thế nào rồi?”
Cô ta rúc vào trong ngực anh nhưng anh không từ chối.
Cô ta nhìn anh đây ám muội, có chút lộ liễu.
“Không có nghĩ như thế nào, không thương chính là không thương, cô ta ở cùng ai cũng được, nhưng không nên mơ tưởng đến việc cản trở chuyện của chúng ta.”
“Anh…anh cứ như vậy mà yêu em sao?”
Tạ Quế Anh níu lấy cà vạt của anh, đầu ngón tay xoay quanh, còn tay kia nhẹ nhàng đặt lên cúc áo sơ mi của anh.
Cô ta đã thêm thuốc nên hiểu rất rõ chuyện này.
Chỉ ngắn ngủi trong hai mươi ngày, anh mỗi ngày đều hít thứ hương này vào, độc tố đã sớm xâm nhập vào trong cơ thể.
Loại thuốc này làm cho con người khi hít vào thì sẽ bị nghiện, nếu một ngày không ngửi sẽ khiến cảm xúc điên loạn.
Cố Gia Huy sẽ càng trung thành với cô ta hơn, đến lúc đó cô ta chỉ hướng đông thì anh sẽ không dám bước sang phía tây nửa bước.
Cố Gia Huy biết rõ cô ta muốn làm gì, khóe miệng anh nở một nụ cười xấu xa, bàn tay lớn nắm lấy cằm của cô ta.
“Anh yêu hay không yêu em, em còn không biết rõ ư? Anh đã từ bỏ Hứa Minh Tâm, sắp tới sẽ ly hôn. Một khi giấy chứng nhận ly hôn được trả về thì chúng ta sẽ lập tức đi cục dân chính đăng ký kết hôn. Em nói xem, như vậy có được không?”
Lời này được nói ra với giọng nói quyến rũ cứ văng vắng bên tai cô †a.
Khoảng cách của anh ngày càng gần, hơi thở phả vào mặt cô ta, hơi nóng mà trước đây cô ta chưa từng cảm nhận.
Tạ Quế Anh lập tức đỏ mặt, cô ta không nghĩ tới Cố Gia Huy lại chủ động tiến lại.
Cô ta ra vẻ kháng cự nhưng lại giống như mời chào, cũng không hề đẩy anh ra.
Nhìn thấy cánh môi hai người chuẩn bị dán lại với nhau, nhưng bất ngờ…
Cố Gia Huy đột nhiên ho kịch liệt, gương mặt đột nhiên tái nhợt, như thể máu trong toàn thân bị rút hết.
“Anh làm sao vậy?”
Tạ Quế Anh sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng hỏi.
“Khục…”
Cố Gia Huy đột nhiên ho ra một mảng máu lớn, mùi máu tươi nồng nặc, rơi xuống thảm phá đi vẻ đẹp của đóa hoa.
Tạ Quế Anh hiểu rõ khoa tâm thần nhưng với các khoa còn lại thì cô ta không hiểu rõ, nhìn thấy cảnh này ba hồn bảy vía của cô ta đều sợ hãi.
Cô ta kịp thời phản ứng, vội vội vàng vàng đi gọi bác sĩ.
Các bác sĩ đến đều không có giải pháp, toàn thân Cố Gia Huy là mồ hôi lạnh, vô cùng suy yếu nên mọi người đều tranh thủ thời gian đi tìm Lệ Nghiêm.
Lúc Lệ Nghiêm vội vàng chạy tới, mọi người mới tạm bớt lo lắng.
Toàn thân Cố Gia Huy lạnh như băng, như thể không còn chút máu nào, cả người đều cứng lại.
Lệ Nghiêm lập tức chữa trị, cả phòng ngủ chỉ còn hai người họ.
Trọn vẹn hai tiếng trôi qua, cuối cùng Cố Gia Huy mới ổn định hơi thở.
Lệ Nghiêm thấy anh tỉnh lại liền nhíu mày nói: “Cậu không nên uống loại thuốc mạnh kia nữa! Cậu vì muốn duy trì tỉnh táo, không bị hương kia mê hoặc mà uống nhiều thuốc này như vậy. Tuy nó có thể khiến cậu duy trì tỉnh táo nhưng …nhưng hai loại thuốc này xung khắc với nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ không còn mạng nữa đâu!”
“Còn có thể tiếp tục chịu được hai mươi ngày nữa, thuốc giải bên kia nghiên cứu thế nào rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.