Chương 2734
Nhị Tỷ
26/02/2024
Hắc Ảnh này, rốt cuộc là người thế nào!
Nghe nói như thế Tạ Quế Anh tức giận đến mức run rẩy.
Cô ấy tức giận không phải vì những lời chế giễu của Hắc Ảnh, mà là những chuyện trào phúng đã xảy ra tối hôm qua.
Nếu như người kia không phải Cố Gia Huy, thì là ai?
“Ai, nói cho tôi biết người đêm kia rốt cuộc là ai, đêm đó rốt cuộc là ail”
Tạ Quế Anh tâm trạng rất kích động nắm chặt lấy cổ áo của Hắc Ảnh, vô tình kéo mặt nạ của anh ta ra lộ ra…
Một nửa khuôn mặt rất đáng sợ.
Từ phía dưới mũi, một nửa khuôn mặt của anh ta bị bỏng đến mức ngưng mủ đến mức không còn hình dáng nữa.
“Aaaaa…
Tạ Quế Anh kêu lên một tiếng ngắn ngủ, ý thức được nơi nay là bệnh viện, Cố Đình Sâm vẫn còn đang ở căn phòng sát vách để nghỉ ngơi.
Cô cố hết sức bịt miệng lại, bị dọa đến mức ngã bệt xuống đất.
“Anh… Anh là người hay là quỷ?”
Gô chỉ vào Hắc Ảnh, giọng nói run rẩy vang lên.
Hắc Ảnh vẫn không để ý, sắc mặt vân rất quỷ dị.
Khóe mắt nhướng lên rõ ràng là đang rất vui vẻ, khuôn miệng của anh ta chẻ đôi, lộ ra làn da màu nâu ở bên trong nhăn nheo, cùng hàm răng trắng.
Trông giống như là… ác quỷ từ trong địa ngục, là loại có thể ăn thịt người, giữa ban ngày cũng có thể mang lại cho người ta cảm giác sởn gai ốc.
Trên gương mặt của anh ta còn có một vết dao, một đường dài và hẹp xấu xí như loài bò sát.
Hắc Ảnh bình tĩnh lấy lại chiếc mặt nạ từ trong tay cô đeo lại lên mặt một lân nữa.
“Đừng căng thẳng, ông Cố Đình Sâm vẫn còn nghỉ ngơi ở phòng bên kia, hiện tại vừa mới ngủ rất sâu, vừa rồi chẳng qua chỉ là hù dọa cô.
“Mặt của anh….”
“Rất đáng sợ có phải hay không?”
Anh ta vừa cười vừa nói, giọng nói có chút quỷ dị.
Tạ Quế Anh sợ đến mức không dám thở mạnh lại không ngừng nuốt nước bọt.
Hơn nửa ngày cô mới bình tĩnh và đứng dậy.
“Anh, anh còn không nói cho tôi cái người đêm đó rốt cuộc là ai.”
“Đi hỏi Cố Gia Huy, anh ta biết cái gì anh ta cũng biết. Tôi đến chỗ này không phải để giúp cô giải quyết vấn đề, Anh ta tiếp tục rút ra một ống tiêm, hướng về cánh tay của người phu nhân đâm vào.
“Anh điên rồi!” Tạ Quế Anh vội vàng ngăn cản.
Hai người cứ mãi giằng co một trên một dưới, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, sức lực làm sao có thể so với một người đàn ông trưởng thành?
Mắt thấy cây im sáng loáng đang muốn đâm xuống dưới, không nghĩ tới lúc này ngoài cửa truyền đén tiếng đập cửa.
“Ba… Con có thể vào không?”
Đây là giọng nói của Hứa Minh Tâm?
Trái tim của Tạ Quế Anh đập liên hồi, nói: “Hứa Minh Tâm đã đến, nếu nhìn thấy chúng ta như vậy thì không ai có thể trốn thoát, tôi khuyên anh……”
Tạ Quế Anh còn chưa nói xong, không nghĩ tới anh ta lại cười như ma quỷ: “Sợ cái gì. Là tôi đã gọi người đến!”
Nghe nói như thế Tạ Quế Anh tức giận đến mức run rẩy.
Cô ấy tức giận không phải vì những lời chế giễu của Hắc Ảnh, mà là những chuyện trào phúng đã xảy ra tối hôm qua.
Nếu như người kia không phải Cố Gia Huy, thì là ai?
“Ai, nói cho tôi biết người đêm kia rốt cuộc là ai, đêm đó rốt cuộc là ail”
Tạ Quế Anh tâm trạng rất kích động nắm chặt lấy cổ áo của Hắc Ảnh, vô tình kéo mặt nạ của anh ta ra lộ ra…
Một nửa khuôn mặt rất đáng sợ.
Từ phía dưới mũi, một nửa khuôn mặt của anh ta bị bỏng đến mức ngưng mủ đến mức không còn hình dáng nữa.
“Aaaaa…
Tạ Quế Anh kêu lên một tiếng ngắn ngủ, ý thức được nơi nay là bệnh viện, Cố Đình Sâm vẫn còn đang ở căn phòng sát vách để nghỉ ngơi.
Cô cố hết sức bịt miệng lại, bị dọa đến mức ngã bệt xuống đất.
“Anh… Anh là người hay là quỷ?”
Gô chỉ vào Hắc Ảnh, giọng nói run rẩy vang lên.
Hắc Ảnh vẫn không để ý, sắc mặt vân rất quỷ dị.
Khóe mắt nhướng lên rõ ràng là đang rất vui vẻ, khuôn miệng của anh ta chẻ đôi, lộ ra làn da màu nâu ở bên trong nhăn nheo, cùng hàm răng trắng.
Trông giống như là… ác quỷ từ trong địa ngục, là loại có thể ăn thịt người, giữa ban ngày cũng có thể mang lại cho người ta cảm giác sởn gai ốc.
Trên gương mặt của anh ta còn có một vết dao, một đường dài và hẹp xấu xí như loài bò sát.
Hắc Ảnh bình tĩnh lấy lại chiếc mặt nạ từ trong tay cô đeo lại lên mặt một lân nữa.
“Đừng căng thẳng, ông Cố Đình Sâm vẫn còn nghỉ ngơi ở phòng bên kia, hiện tại vừa mới ngủ rất sâu, vừa rồi chẳng qua chỉ là hù dọa cô.
“Mặt của anh….”
“Rất đáng sợ có phải hay không?”
Anh ta vừa cười vừa nói, giọng nói có chút quỷ dị.
Tạ Quế Anh sợ đến mức không dám thở mạnh lại không ngừng nuốt nước bọt.
Hơn nửa ngày cô mới bình tĩnh và đứng dậy.
“Anh, anh còn không nói cho tôi cái người đêm đó rốt cuộc là ai.”
“Đi hỏi Cố Gia Huy, anh ta biết cái gì anh ta cũng biết. Tôi đến chỗ này không phải để giúp cô giải quyết vấn đề, Anh ta tiếp tục rút ra một ống tiêm, hướng về cánh tay của người phu nhân đâm vào.
“Anh điên rồi!” Tạ Quế Anh vội vàng ngăn cản.
Hai người cứ mãi giằng co một trên một dưới, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, sức lực làm sao có thể so với một người đàn ông trưởng thành?
Mắt thấy cây im sáng loáng đang muốn đâm xuống dưới, không nghĩ tới lúc này ngoài cửa truyền đén tiếng đập cửa.
“Ba… Con có thể vào không?”
Đây là giọng nói của Hứa Minh Tâm?
Trái tim của Tạ Quế Anh đập liên hồi, nói: “Hứa Minh Tâm đã đến, nếu nhìn thấy chúng ta như vậy thì không ai có thể trốn thoát, tôi khuyên anh……”
Tạ Quế Anh còn chưa nói xong, không nghĩ tới anh ta lại cười như ma quỷ: “Sợ cái gì. Là tôi đã gọi người đến!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.