Chương 2736
Nhị Tỷ
27/02/2024
Nói xong anh ta quay người rời đi, thời điểm quay người lại, đôi mắt phượng nhàn nhạt quét qua trên người của Hứa Minh Tâm.
Cái nhìn này…vậy mà cảm thấy nó rất quen thuộc?
Ma xui quỷ khiến Hứa Minh Tâm gọi anh ta quay lại.
“Chờ đất”
“Làm sao vậy?”
Hắc Ảnh đưa lưng về phía cô, đừng bước chân.
“Vị bác sĩ này, chúng ta… có phải đã từng gặp nhau không, con mắt của anh rất quen thuộc…giống như đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi.”
“Không có, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô Tâm. Có khả năng người mà cô quen biết có chút giống tôi, người giống người thôi.”
“Ah? Thì ra là như vậy.” Hứa Minh Tâm nghĩ lại, thế giới to lớn này cũng không thiếu những điều lạ, hơn nữa chỉ là đôi mắt có cảm giác quen thuộc mà thôi.
Cô cũng không nghĩ nhiều, yên tĩnh ngồi ở bên đầu giường canh giữ, yên lặng cầu nguyện cho phu nhân sớm tỉnh lại, như vậy ông cụ cũng có thể buông tha cho Châu Vũ.
Cô không thể thấy được, ngay khi bóng đen đẩy cửa đi ra ngoài, một nụ cười thâm độc đã nở lên trên khóe miệng.
Vậy cái kim châm kia thật sự chỉ là thuốc trợ tim, có thể giúp phu nhân tỉnh lại.
Từ khi bắt đầu, phu nhân cũng không phải là người sống đời thực vật, những năm gần đây Phó Minh Nam sớm đã sắp xếp vô số người ở trong tập đoàn nhà họ Cố.
Ông ta không ở Đà Nẵng, nhưng nhất cử nhất động ở Đà Nẵng ông ta đều nắm trong lòng bàn tay.
Mua chuộc được bác sĩ, nói hai lời nói dối cũng không là cái gì đáng kể.
Thuốc trợ tim đã được thêm vào chất gây ảo giác, bà ấy sẽ thấy những thứ kinh khủng nhất, đồng thời cũng sẽ khơi dậy sự sợ hãi nơi sâu thảm nhất trong lòng mỗi con người.
Lúc này trong phòng chỉ có một nhân chứng, đó là Cố Đình Sâm đang chuẩn bị thức dậy.
Cửa phòng đã bị khóa lại, dù có cậy mạnh cũng không thể mở ra được.
Một trò chơi hay… Đang chậm rãi chuẩn bị được bắt đầu.
Hứa Minh Tâm ngồi trên giường gọt hoa quả cho phu nhân, cầu mong cho phu nhân bình an vô sự không có việc gì.
Phu nhân sớm hơn cô nghĩ chưa đến mười phút, đại khái chỉ năm phút sau liền mở mắt ra.
“Đây là đâu……
Phu nhân nhìn cảnh vật xung quanh, mơ màng nói.
Thần kinh đang căng thẳng của Hứa Minh Tâm cuối cùng cũng thở dài một hơi, trái tim liền quay về lại chỗ cũ.
Cô vội vàng nói: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao?”
phu nhân mở mắt ra còn chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh, mà nhìn thấy trước mặt là Hứa Minh Tâm với khuôn mặt hung dữ, con dao sáng loáng trên †ay.
Ánh mắt thì khát máu, lộ ra vài phần sát khí.
Đột nhiên phu nhân ngồi dậy trừng †o mắt, kinh ngạc lên tiếng: “Cô, Cô làm cái gì vậy?”
Cái nhìn này…vậy mà cảm thấy nó rất quen thuộc?
Ma xui quỷ khiến Hứa Minh Tâm gọi anh ta quay lại.
“Chờ đất”
“Làm sao vậy?”
Hắc Ảnh đưa lưng về phía cô, đừng bước chân.
“Vị bác sĩ này, chúng ta… có phải đã từng gặp nhau không, con mắt của anh rất quen thuộc…giống như đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi.”
“Không có, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô Tâm. Có khả năng người mà cô quen biết có chút giống tôi, người giống người thôi.”
“Ah? Thì ra là như vậy.” Hứa Minh Tâm nghĩ lại, thế giới to lớn này cũng không thiếu những điều lạ, hơn nữa chỉ là đôi mắt có cảm giác quen thuộc mà thôi.
Cô cũng không nghĩ nhiều, yên tĩnh ngồi ở bên đầu giường canh giữ, yên lặng cầu nguyện cho phu nhân sớm tỉnh lại, như vậy ông cụ cũng có thể buông tha cho Châu Vũ.
Cô không thể thấy được, ngay khi bóng đen đẩy cửa đi ra ngoài, một nụ cười thâm độc đã nở lên trên khóe miệng.
Vậy cái kim châm kia thật sự chỉ là thuốc trợ tim, có thể giúp phu nhân tỉnh lại.
Từ khi bắt đầu, phu nhân cũng không phải là người sống đời thực vật, những năm gần đây Phó Minh Nam sớm đã sắp xếp vô số người ở trong tập đoàn nhà họ Cố.
Ông ta không ở Đà Nẵng, nhưng nhất cử nhất động ở Đà Nẵng ông ta đều nắm trong lòng bàn tay.
Mua chuộc được bác sĩ, nói hai lời nói dối cũng không là cái gì đáng kể.
Thuốc trợ tim đã được thêm vào chất gây ảo giác, bà ấy sẽ thấy những thứ kinh khủng nhất, đồng thời cũng sẽ khơi dậy sự sợ hãi nơi sâu thảm nhất trong lòng mỗi con người.
Lúc này trong phòng chỉ có một nhân chứng, đó là Cố Đình Sâm đang chuẩn bị thức dậy.
Cửa phòng đã bị khóa lại, dù có cậy mạnh cũng không thể mở ra được.
Một trò chơi hay… Đang chậm rãi chuẩn bị được bắt đầu.
Hứa Minh Tâm ngồi trên giường gọt hoa quả cho phu nhân, cầu mong cho phu nhân bình an vô sự không có việc gì.
Phu nhân sớm hơn cô nghĩ chưa đến mười phút, đại khái chỉ năm phút sau liền mở mắt ra.
“Đây là đâu……
Phu nhân nhìn cảnh vật xung quanh, mơ màng nói.
Thần kinh đang căng thẳng của Hứa Minh Tâm cuối cùng cũng thở dài một hơi, trái tim liền quay về lại chỗ cũ.
Cô vội vàng nói: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao?”
phu nhân mở mắt ra còn chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh, mà nhìn thấy trước mặt là Hứa Minh Tâm với khuôn mặt hung dữ, con dao sáng loáng trên †ay.
Ánh mắt thì khát máu, lộ ra vài phần sát khí.
Đột nhiên phu nhân ngồi dậy trừng †o mắt, kinh ngạc lên tiếng: “Cô, Cô làm cái gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.