Chương 2775
Nhị Tỷ
23/03/2024
“Em…sao em lại tới đây?”
Bởi vì căng thẳng mà ngay cả lời nói ra cũng mang theo chút run rẩy.
Trước nay anh vân luôn bình tĩnh, bày mưu tính kế, đã khi nào hoảng hốt như thế này bao giờ?
“Chỉ cho phép anh nhớ em, không màng tất cả đi tìm em, mà không cho phép em kích động đến tìm anh một lân sao?”
Hứa Minh Tâm vừa bước đến vừa tức giận nói.
Cô vừa lại gần, không ngờ người đàn ông này lại lập tức ôm chặt cô vào lòng, đến lúc này anh mới coi như kịp phản ứng lại.
Đây không phải mơ, là thật!
“Anh làm gì vậy?”
Cô chị siết chặt làm cho thở không ra hơi nên liền lấy tay đập vào ngực anh, lúc này Cố Gia Huy mới thả cô xuống.
“Em nói là em nhớ anh sao Linh?”
Anh cực kỳ kích động nói, đôi mắt nhìn cô tràn ngập mong đợi.
Hứa Minh Tâm vốn còn định lừa anh thêm chút nữa, nhưng đối diện với đôi mắt nóng rực như lửa kia của anh, trái tim cô liền hơi run lên.
Cô có hơi ngại ngùng cắn môi, cuối cùng dùng sức gật đầu.
“Phải, em nhớ anh rồi, gấp không chờ nỗi mà muốn đến gặp anh, muốn ôm anh hôn anh, kề tai anh nói rõ từng câu rất yêu anh.”
Cô không chỉ nói vậy mà còn làm đúng như vậy.
Cô nhón mũi chân nhiệt tình ôm lấy anh, hôn lên môi anh.
Tuy chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ qua nhưng đối với Cố Gia Huy mà nói thế là đủ rồi.
Sau đó, đôi môi hồng phấn kia của cô liền kề bên tai anh nói nhỏ.
“Cố Gia Huy…em rất yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
Anh nhiệt tình đáp lại cô, vòng lấy thân hình cô, ôm chặt cô vào lòng mình.
Cố Gia Huy tham lam hít lấy hơi thở trên người cô, cứ như người nghiện ma túy được hít thuốc, đã sớm không còn muốn cai nữa.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được tình yêu của anh, trong lòng cô cũng dạt dào ấm áp.
“Vậy bây giờ em đói rồi, có phải anh nên ngoan ngoãấn ăn cơm với em không?”
“Được được được!”
“Vậy hoạt động lát nữa không đi à?”
“Không đi nữa, chiều nay anh không đi đâu cả, chỉ ở đây với em thôi!”
. Cố Gia Huy lập tức gọi điện thoại cho Khương Tuấn bảo anh ta đẩy lùi hết tất cả lịch trình phía sau của mình, sau đó sắp xếp đầu bếp làm đồ ăn trưa.
Những món ăn anh gọi đều là món Hứa Minh Tâm thích ăn!
“Anh không có món gì thích ăn sao?
Sao gọi toàn món em thích không vậy!”
“Anh ăn cơm không kén ăn không kiêng ky gì, cũng không cực kỳ thích món gì, đồ ăn đối với anh mà nói chỉ là để lấp đầy bụng để anh có sức tiếp tục làm việc thôi. Nhưng sau khi ở cùng em thì những món em thích chính là món anh thích. Món em không thích thì chính là món anh ghét. Lâu dần anh có thích hay không không quan trọng, em thích là được rồi.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy cái lý luận loạn tâm phào này của anh liền không cách nào phản bác được.
Toàn bộ đều là đạo lý lệch lạc, nhưng lại bị anh nói đến mức hùng hồn chính đáng.
Bởi vì căng thẳng mà ngay cả lời nói ra cũng mang theo chút run rẩy.
Trước nay anh vân luôn bình tĩnh, bày mưu tính kế, đã khi nào hoảng hốt như thế này bao giờ?
“Chỉ cho phép anh nhớ em, không màng tất cả đi tìm em, mà không cho phép em kích động đến tìm anh một lân sao?”
Hứa Minh Tâm vừa bước đến vừa tức giận nói.
Cô vừa lại gần, không ngờ người đàn ông này lại lập tức ôm chặt cô vào lòng, đến lúc này anh mới coi như kịp phản ứng lại.
Đây không phải mơ, là thật!
“Anh làm gì vậy?”
Cô chị siết chặt làm cho thở không ra hơi nên liền lấy tay đập vào ngực anh, lúc này Cố Gia Huy mới thả cô xuống.
“Em nói là em nhớ anh sao Linh?”
Anh cực kỳ kích động nói, đôi mắt nhìn cô tràn ngập mong đợi.
Hứa Minh Tâm vốn còn định lừa anh thêm chút nữa, nhưng đối diện với đôi mắt nóng rực như lửa kia của anh, trái tim cô liền hơi run lên.
Cô có hơi ngại ngùng cắn môi, cuối cùng dùng sức gật đầu.
“Phải, em nhớ anh rồi, gấp không chờ nỗi mà muốn đến gặp anh, muốn ôm anh hôn anh, kề tai anh nói rõ từng câu rất yêu anh.”
Cô không chỉ nói vậy mà còn làm đúng như vậy.
Cô nhón mũi chân nhiệt tình ôm lấy anh, hôn lên môi anh.
Tuy chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ qua nhưng đối với Cố Gia Huy mà nói thế là đủ rồi.
Sau đó, đôi môi hồng phấn kia của cô liền kề bên tai anh nói nhỏ.
“Cố Gia Huy…em rất yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
Anh nhiệt tình đáp lại cô, vòng lấy thân hình cô, ôm chặt cô vào lòng mình.
Cố Gia Huy tham lam hít lấy hơi thở trên người cô, cứ như người nghiện ma túy được hít thuốc, đã sớm không còn muốn cai nữa.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được tình yêu của anh, trong lòng cô cũng dạt dào ấm áp.
“Vậy bây giờ em đói rồi, có phải anh nên ngoan ngoãấn ăn cơm với em không?”
“Được được được!”
“Vậy hoạt động lát nữa không đi à?”
“Không đi nữa, chiều nay anh không đi đâu cả, chỉ ở đây với em thôi!”
. Cố Gia Huy lập tức gọi điện thoại cho Khương Tuấn bảo anh ta đẩy lùi hết tất cả lịch trình phía sau của mình, sau đó sắp xếp đầu bếp làm đồ ăn trưa.
Những món ăn anh gọi đều là món Hứa Minh Tâm thích ăn!
“Anh không có món gì thích ăn sao?
Sao gọi toàn món em thích không vậy!”
“Anh ăn cơm không kén ăn không kiêng ky gì, cũng không cực kỳ thích món gì, đồ ăn đối với anh mà nói chỉ là để lấp đầy bụng để anh có sức tiếp tục làm việc thôi. Nhưng sau khi ở cùng em thì những món em thích chính là món anh thích. Món em không thích thì chính là món anh ghét. Lâu dần anh có thích hay không không quan trọng, em thích là được rồi.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy cái lý luận loạn tâm phào này của anh liền không cách nào phản bác được.
Toàn bộ đều là đạo lý lệch lạc, nhưng lại bị anh nói đến mức hùng hồn chính đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.