Chương 349
Nhị Tỷ
03/08/2022
Thẩm Thanh đi tới chỗ Hứa Trúc Anh rối nằm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Nói cho mẹ nuôi nghe là ai đang bắt nạt con?”
“Mẹ. Mẹ nuôi… Con có đầy cô ấy nhưng con không dùng sức, sẽ không đến mức làm cô ấy ngã xuống đất.”
Hứa Minh Tâm vẫn chưa thoải mái, cô vẫn còn lắp bắp khi nói từ “Me nuôi”. “Ó, con gái của tôi nói có đúng không?”
Thẩm Thanh nhìn Trịnh Hoa.
Thân thể Trịnh Hoa run lên, vừa rồi khí Thẩm Thanh nhìn Hứa Trịnh Anh, trong mắt bà hiện lên mộtđỡ rối nói: “Bác trai, bác gái…”
“Bà xã tôi nói không đúng sao? Vợ tôi không hỏi cô thì cô dừng nói chuyện. Nếu cô chọc giận vợ tôi thì gọi tôi cũng vô dụng.”
Trịnh Hoa nghe thấy vậy thì thắm cảm thấy lo lắng Ngôn Dương vốn đã nổi tiếng là một người sợ vợ thì làm sao có thể chống lại Thẩm Thanh.
Lúc này, cô ta chỉ có thể cầu cứu ông nội, cũng may lần này cô ta không ở đây một mình.
Cô ta nhanh chóng nháy mắt với người phục vụ, người này lăng lẽ chuồn đi.
Thẩm Thanh đi tới chỗ Hứa Trúc Anh rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Nói cho mẹ nuôi nghe là ai đang bắt nạt con?”
“Mẹ. Mẹ nuôi… Con có đấy cô ấy nhưng con không dùng sức, sẽ không đến mức làm cô ấy ngã xuống đất.”
Hửa Minh Tâm vẫn chưa thoải mái, cô vẫn còn lắp bắp khi nói từ “Mẹ nuôi”. “Ó, con gái của tôi nói có đúng không?”
Thẩm Thanh nhìn Trịnh Hoa.
Thân thể Trịnh Hoa run lên, vừa rồi khi Thẩm Thanh nhin Hứa Trịnh Hoa, trong mắt bà hiện lên mộttia dịu dàng nhưng khi nhìn lại bàn thân thì chi có một sự lạnh lùng.
Thân là một người lon tuổi mà không thèm khách khỉ với người nhỏ tuổi.
Làm thế nào mà cô ta lại chọc tức hai vợ chống vô lý này? Nhưng mà địa vị của nhà họ Ngôn cũng không thấp, cũng ngang bằng với nhà cô ta.
Ông nội chắc chắn sẽ không vì mình mà gây chuyện với bọn họ.
Bây giờ cô ta phải chiếm phần có lý nếu không cô ta sẽ thua một lần nữa!
Cô ta đã bị Minh Tâm đánh bại một lần và không thể có lần thứ hai như vậy nữa.
Cô ta hít một hơi thật sâu cổ vũ bàn thân.
Cô ta nói: “Bác gái, có phải bác đang bao che lỗi låm cho người nhà mình không? Trước mắt bao nhiêu người chẳng lẽ bác còn ỷ lớn hiếp bé sao? Mọi người đều có thể nhin thấy cô ta đã đầy cháu, tại sao bác còn thiên vị cho cô ta?”
“Nếu Hửa Minh Tâm xin lỗi cháu thì chuyện này coi như xong. Bác gái cũng đừng bắt nạt một người nhỏ tuổi như cháu.”
“Ố? Thật sao?” Thẩm Thanh nhàn nhạt nói, sauđó nhìn về phía mọi người: “Con gái nhà họ Trình nói các người đã nhin thấy, thật sự các người đã nhìn thấy sao?”
Người đàn ông giúp Trịnh Hoa nói: “Đúng vây, chính mắt cháu đã tận mắt chứng kiến, quả nhiên là con gái nuôi của bác đã đẩy cô Trịnh Hoa.”
“Chồng, mau ghi nhớ người này rồi về chúng ta sẽ tính số.”
“Mẹ. Mẹ nuôi… Con có đầy cô ấy nhưng con không dùng sức, sẽ không đến mức làm cô ấy ngã xuống đất.”
Hứa Minh Tâm vẫn chưa thoải mái, cô vẫn còn lắp bắp khi nói từ “Me nuôi”. “Ó, con gái của tôi nói có đúng không?”
Thẩm Thanh nhìn Trịnh Hoa.
Thân thể Trịnh Hoa run lên, vừa rồi khí Thẩm Thanh nhìn Hứa Trịnh Anh, trong mắt bà hiện lên mộtđỡ rối nói: “Bác trai, bác gái…”
“Bà xã tôi nói không đúng sao? Vợ tôi không hỏi cô thì cô dừng nói chuyện. Nếu cô chọc giận vợ tôi thì gọi tôi cũng vô dụng.”
Trịnh Hoa nghe thấy vậy thì thắm cảm thấy lo lắng Ngôn Dương vốn đã nổi tiếng là một người sợ vợ thì làm sao có thể chống lại Thẩm Thanh.
Lúc này, cô ta chỉ có thể cầu cứu ông nội, cũng may lần này cô ta không ở đây một mình.
Cô ta nhanh chóng nháy mắt với người phục vụ, người này lăng lẽ chuồn đi.
Thẩm Thanh đi tới chỗ Hứa Trúc Anh rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Nói cho mẹ nuôi nghe là ai đang bắt nạt con?”
“Mẹ. Mẹ nuôi… Con có đấy cô ấy nhưng con không dùng sức, sẽ không đến mức làm cô ấy ngã xuống đất.”
Hửa Minh Tâm vẫn chưa thoải mái, cô vẫn còn lắp bắp khi nói từ “Mẹ nuôi”. “Ó, con gái của tôi nói có đúng không?”
Thẩm Thanh nhìn Trịnh Hoa.
Thân thể Trịnh Hoa run lên, vừa rồi khi Thẩm Thanh nhin Hứa Trịnh Hoa, trong mắt bà hiện lên mộttia dịu dàng nhưng khi nhìn lại bàn thân thì chi có một sự lạnh lùng.
Thân là một người lon tuổi mà không thèm khách khỉ với người nhỏ tuổi.
Làm thế nào mà cô ta lại chọc tức hai vợ chống vô lý này? Nhưng mà địa vị của nhà họ Ngôn cũng không thấp, cũng ngang bằng với nhà cô ta.
Ông nội chắc chắn sẽ không vì mình mà gây chuyện với bọn họ.
Bây giờ cô ta phải chiếm phần có lý nếu không cô ta sẽ thua một lần nữa!
Cô ta đã bị Minh Tâm đánh bại một lần và không thể có lần thứ hai như vậy nữa.
Cô ta hít một hơi thật sâu cổ vũ bàn thân.
Cô ta nói: “Bác gái, có phải bác đang bao che lỗi låm cho người nhà mình không? Trước mắt bao nhiêu người chẳng lẽ bác còn ỷ lớn hiếp bé sao? Mọi người đều có thể nhin thấy cô ta đã đầy cháu, tại sao bác còn thiên vị cho cô ta?”
“Nếu Hửa Minh Tâm xin lỗi cháu thì chuyện này coi như xong. Bác gái cũng đừng bắt nạt một người nhỏ tuổi như cháu.”
“Ố? Thật sao?” Thẩm Thanh nhàn nhạt nói, sauđó nhìn về phía mọi người: “Con gái nhà họ Trình nói các người đã nhin thấy, thật sự các người đã nhìn thấy sao?”
Người đàn ông giúp Trịnh Hoa nói: “Đúng vây, chính mắt cháu đã tận mắt chứng kiến, quả nhiên là con gái nuôi của bác đã đẩy cô Trịnh Hoa.”
“Chồng, mau ghi nhớ người này rồi về chúng ta sẽ tính số.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.