Chương 391
Nhị Tỷ
03/08/2022
“Kể cũng đúng.”
“Cô còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không? Có thể nói ra, dù sao thì cũng vô dụng thôi.”
Tâm nguyện…
Cô còn có tâm nguyện gì nhỉ?
Điều duy nhất cô không nỡ để lại chỉ có mỗi Cố Gia Huy thôi, nếu cô chết rồi thì anh sẽ phải làm sao đây?
Hứa Minh Tâm còn tưởng là nếu mình gặp phải mấy tên đầu trâu mặt ngựa thì sẽ sợ đến mức nhũn cả chân ra rồi sẽ khóc òa lên.
Nhưng không ngờ là cô sẽ tình táo như thế này. Nếu là người thì có thể sẽ nhớ lại cuộc đời mình,nhưng cô nghĩ lại, hình như mười tám năm cuộc đời cô, cũng chẳng có chuyện gì quá đặc biệt.
Chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời cô đó là gặp được cô bạn thân Bạch Thư Hân, còn gặp được người đàn ông tốt nhất trần đời tên Cố Gia Huy nữa.
Nếu như cô đi rồi, chắc Cố Gia Huy sẽ tìm được một người thật tốt để bầu bạn cà đời nhỉ.
Cô to gan cầu xin cho mình xem hình ảnh sau này của Cố Gia Huy, xem sau này anh sẽ bầu bạn với ai cả đời.
Nào ngờ đầu trâu mặt ngựa, Cố Gia Huy là người có mệnh thiên sát cô tinh, phải sống một mình suốt quãng đời còn lại.
Hàn Minh Tâm sốt ruột: “Anh ấy là người suất chúng như vậy, sao lại phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại chứ? Chắc chắn là do mấy người tính sai rồi!”
“Sao chúng tôi tính sai được chứ, cô là mối tình cuối cùng của anh ta rồi, đi nhanh lên!”
Đầu trâu mặt ngược giục giã.
“Đi đi cái đầu ông, tôi đi thì anh ba Cố sẽ không có vợ! Tôi không thể đi được!”Hứa Minh Tâm giãy giụa.
“Cô vừa nghĩ thông rồi cơ mà? Chuyện độc thân là chuyện của anh ta, có liên quan gì đến cô đâu.”
“Ông nói không liên quan thì nó không liên quan à? Đấy là người đàn ông của tôi, hiều chưa! Không đi nữa, tôi muốn về!”
Hứa Minh Tâm cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí và sức mạnh để lao thẳng đến trước mặt mấy người đó rồi đấm mỗi người một nhát.
Mấy người kia không chịu nổi cú đấm đó, ngã vật xuống đất rồi lăn qua lăn lại.
Hứa Minh Tâm tranh thủ thời gian này đề bỏ trốn.
Cô phải đi về.
Cô không thể để yên cho Cố Gia Huy sống một mình suốt quãng đời còn lại được, nếu sống cô đơn từng ấy năm tháng dài đằng đẵng như vậy thì sẽ rất tịch mịch.
Nếu như anh tìm người khác tốt hơn thì chắc chắn cô sẽ rất cam tâm tình nguyện rời đi. Anh phải sống thật tốt thì cô mới yên tâm được.
Cô cắm đầu cắm cổ chạy, nhưng lại đâm vào một vòng tuần hoàn chết chóc.
Không chạy ra nổi…Cô rất sợ hãi, nhưng cũng rất bất lực.
Đột nhiên cô không muốn chết nữa, cô muốn sống tiếp với Cố Gia Huy cơ.
Thời gian từ từ trôi đi, sau khi xảy ra chuyện đến giờ, Cố Gia Huy vẫn trông chừng ở bệnh viện, không chịu ăn uống gì.
“Cô còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không? Có thể nói ra, dù sao thì cũng vô dụng thôi.”
Tâm nguyện…
Cô còn có tâm nguyện gì nhỉ?
Điều duy nhất cô không nỡ để lại chỉ có mỗi Cố Gia Huy thôi, nếu cô chết rồi thì anh sẽ phải làm sao đây?
Hứa Minh Tâm còn tưởng là nếu mình gặp phải mấy tên đầu trâu mặt ngựa thì sẽ sợ đến mức nhũn cả chân ra rồi sẽ khóc òa lên.
Nhưng không ngờ là cô sẽ tình táo như thế này. Nếu là người thì có thể sẽ nhớ lại cuộc đời mình,nhưng cô nghĩ lại, hình như mười tám năm cuộc đời cô, cũng chẳng có chuyện gì quá đặc biệt.
Chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời cô đó là gặp được cô bạn thân Bạch Thư Hân, còn gặp được người đàn ông tốt nhất trần đời tên Cố Gia Huy nữa.
Nếu như cô đi rồi, chắc Cố Gia Huy sẽ tìm được một người thật tốt để bầu bạn cà đời nhỉ.
Cô to gan cầu xin cho mình xem hình ảnh sau này của Cố Gia Huy, xem sau này anh sẽ bầu bạn với ai cả đời.
Nào ngờ đầu trâu mặt ngựa, Cố Gia Huy là người có mệnh thiên sát cô tinh, phải sống một mình suốt quãng đời còn lại.
Hàn Minh Tâm sốt ruột: “Anh ấy là người suất chúng như vậy, sao lại phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại chứ? Chắc chắn là do mấy người tính sai rồi!”
“Sao chúng tôi tính sai được chứ, cô là mối tình cuối cùng của anh ta rồi, đi nhanh lên!”
Đầu trâu mặt ngược giục giã.
“Đi đi cái đầu ông, tôi đi thì anh ba Cố sẽ không có vợ! Tôi không thể đi được!”Hứa Minh Tâm giãy giụa.
“Cô vừa nghĩ thông rồi cơ mà? Chuyện độc thân là chuyện của anh ta, có liên quan gì đến cô đâu.”
“Ông nói không liên quan thì nó không liên quan à? Đấy là người đàn ông của tôi, hiều chưa! Không đi nữa, tôi muốn về!”
Hứa Minh Tâm cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí và sức mạnh để lao thẳng đến trước mặt mấy người đó rồi đấm mỗi người một nhát.
Mấy người kia không chịu nổi cú đấm đó, ngã vật xuống đất rồi lăn qua lăn lại.
Hứa Minh Tâm tranh thủ thời gian này đề bỏ trốn.
Cô phải đi về.
Cô không thể để yên cho Cố Gia Huy sống một mình suốt quãng đời còn lại được, nếu sống cô đơn từng ấy năm tháng dài đằng đẵng như vậy thì sẽ rất tịch mịch.
Nếu như anh tìm người khác tốt hơn thì chắc chắn cô sẽ rất cam tâm tình nguyện rời đi. Anh phải sống thật tốt thì cô mới yên tâm được.
Cô cắm đầu cắm cổ chạy, nhưng lại đâm vào một vòng tuần hoàn chết chóc.
Không chạy ra nổi…Cô rất sợ hãi, nhưng cũng rất bất lực.
Đột nhiên cô không muốn chết nữa, cô muốn sống tiếp với Cố Gia Huy cơ.
Thời gian từ từ trôi đi, sau khi xảy ra chuyện đến giờ, Cố Gia Huy vẫn trông chừng ở bệnh viện, không chịu ăn uống gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.