Chương 453
Nhị Tỷ
03/08/2022
Hiện tại ba phòng có ba kẻ bệnh tật, chỉ mình cô nhảy nhót tưng bừng.
Cố Gia Huy bệnh nghiêm trọng nhất, vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Lệ Nghiêm tới xem qua, nói ngủ qua đêm nay, hạ sốt rồi sẽ ổn.
Hứa Minh Tâm biết Lệ Nghiêm sẽ không lừa gạt mình, nhưng vẫn lo lắng đề phòng.
Lần đầu tiên cô thấy Cố Gia Huy bị bệnh, nằm yên tĩnh trên giường không nhúc nhích.
Dáng người cao ráo, gương mặt điển trai.
Mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng không ảnh hưởng chút nào tới độ đẹp trai của anh.
Aiz, người bệnh rồi mà vẫn đẹp như thế nữa!
Trán anh rỉ mồ hôi, cân không ngừng dùng khăn ấm lau đi.
Rõ ràng có thể tìm điều dưỡng làm, nhưng Hứa Minh Tâm vẫn muốn tự tay làm.
Giao cho người khác cô không yên tâm, so ra vẫn kém với mình tự tay chăm sóc chu đáo.
Cô thay khăn lông cho anh, đang muốn xoay người rời đi, không nghĩ tới Cố Gia Huy như cảm nhận được, nắm chặt tay cô.
“Đừng đi!”
Xong rồi…
Lại nữal Hứa Minh Tâm kêu rên một tiếng trong lòng, kéo kéo, anh lại tăng lực nắm.
“Chú ba Cố, anh thả tay ra mau, không thả em chém anh đấy…”
Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong liền nghe được anh lẩm bẩm.
“Đừng đi, anh sẽ sợ lắm… Hứa Minh Tâm, anh sẽ không để em gặp phải chuyện gì đâu, anh đi cầu xin anh hai, xin anh ấy đừng mang cả em đi, nếu không anh biết làm gì bây giờ…”
Hứa Minh Tâm nghe anh nói, trái tim run lên.
Lúc này cô không uy hiếp nữa, mà yên lặng ngồi xuống.
“Em không đi, em không đi đâu nữau l em ở đây chờ anh. Em xin lỗi vì lại làm anh lo lắng. Hình như em chỉ biết gây phiền phức cho anh mà thôi.”
“Cố Gia Huy, anh đừng đối xử với em tốt như vậy nữa, em sẽ ỷ lại vào anh đấy. Em sợ một khi rời khỏi anh, em không thể tự sống sót nữa.”
Hứa Minh Tâm dựa vào lông ngực anh, có chút khổ sở: “Anh đối xử tốt với em như vậy, em sẽ nghiện mất……
Ngày thứ hai, Cố Gia Huy vẫn chưa tỉnh lại nhưng đã hạ sốt rồi.
Cố Yên bị cảm nhẹ, ngày thứ hai đã hồi phục lại hoàn toàn. Sau khi cô ấy chăm sóc Lệ Nghiêm xong thì chú ý đến cô.
“Yên tâm đi, anh ba chỉ có chút trở ngại về tâm lý thôi, có lẽ khoảng tầm trưa sẽ tỉnh lại.”
“Trở ngại tâm lý sao?”
“Anh ấy sợ nước, bốn năm trước có sự cố đã xảy ra. Tôi cứ nghĩ rằng cả đời này anh ấy sẽ không thể xuống nước được, nhưng không ngờ anh ấy sẽ vì cậu mà lại lần nữa xuống nước, có thể thấy được cậu quan trọng thế nào trong lòng anh ấy.”
Hứa Minh Tâm nghe cô ấy nói vậy thì chăm chú nhìn vào Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy bệnh nghiêm trọng nhất, vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Lệ Nghiêm tới xem qua, nói ngủ qua đêm nay, hạ sốt rồi sẽ ổn.
Hứa Minh Tâm biết Lệ Nghiêm sẽ không lừa gạt mình, nhưng vẫn lo lắng đề phòng.
Lần đầu tiên cô thấy Cố Gia Huy bị bệnh, nằm yên tĩnh trên giường không nhúc nhích.
Dáng người cao ráo, gương mặt điển trai.
Mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng không ảnh hưởng chút nào tới độ đẹp trai của anh.
Aiz, người bệnh rồi mà vẫn đẹp như thế nữa!
Trán anh rỉ mồ hôi, cân không ngừng dùng khăn ấm lau đi.
Rõ ràng có thể tìm điều dưỡng làm, nhưng Hứa Minh Tâm vẫn muốn tự tay làm.
Giao cho người khác cô không yên tâm, so ra vẫn kém với mình tự tay chăm sóc chu đáo.
Cô thay khăn lông cho anh, đang muốn xoay người rời đi, không nghĩ tới Cố Gia Huy như cảm nhận được, nắm chặt tay cô.
“Đừng đi!”
Xong rồi…
Lại nữal Hứa Minh Tâm kêu rên một tiếng trong lòng, kéo kéo, anh lại tăng lực nắm.
“Chú ba Cố, anh thả tay ra mau, không thả em chém anh đấy…”
Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong liền nghe được anh lẩm bẩm.
“Đừng đi, anh sẽ sợ lắm… Hứa Minh Tâm, anh sẽ không để em gặp phải chuyện gì đâu, anh đi cầu xin anh hai, xin anh ấy đừng mang cả em đi, nếu không anh biết làm gì bây giờ…”
Hứa Minh Tâm nghe anh nói, trái tim run lên.
Lúc này cô không uy hiếp nữa, mà yên lặng ngồi xuống.
“Em không đi, em không đi đâu nữau l em ở đây chờ anh. Em xin lỗi vì lại làm anh lo lắng. Hình như em chỉ biết gây phiền phức cho anh mà thôi.”
“Cố Gia Huy, anh đừng đối xử với em tốt như vậy nữa, em sẽ ỷ lại vào anh đấy. Em sợ một khi rời khỏi anh, em không thể tự sống sót nữa.”
Hứa Minh Tâm dựa vào lông ngực anh, có chút khổ sở: “Anh đối xử tốt với em như vậy, em sẽ nghiện mất……
Ngày thứ hai, Cố Gia Huy vẫn chưa tỉnh lại nhưng đã hạ sốt rồi.
Cố Yên bị cảm nhẹ, ngày thứ hai đã hồi phục lại hoàn toàn. Sau khi cô ấy chăm sóc Lệ Nghiêm xong thì chú ý đến cô.
“Yên tâm đi, anh ba chỉ có chút trở ngại về tâm lý thôi, có lẽ khoảng tầm trưa sẽ tỉnh lại.”
“Trở ngại tâm lý sao?”
“Anh ấy sợ nước, bốn năm trước có sự cố đã xảy ra. Tôi cứ nghĩ rằng cả đời này anh ấy sẽ không thể xuống nước được, nhưng không ngờ anh ấy sẽ vì cậu mà lại lần nữa xuống nước, có thể thấy được cậu quan trọng thế nào trong lòng anh ấy.”
Hứa Minh Tâm nghe cô ấy nói vậy thì chăm chú nhìn vào Cố Gia Huy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.