Chương 491
Nhị Tỷ
03/08/2022
Em gái đó rụt đầu lại, xoay bánh xe lăn nhưng tuyết đọng trên mặt đất quá dày, bánh xe mắc kẹt lại rồi nên hoàn toàn không cách nào di chuyển được.
Cô ấy chỉ có thể vất vả quay đầu đi, trốn tránh.
Hứa Minh Tâm lập tức lao về phía trước nắm lấy tay mấy đứa nhỏ: “Mấy đứa làm cái gì thế hả? Bắt nạt người tàn tật ư?”
“Mắc mớ gì tới chị? Buông ra, buông ra!”
Đứa nhỏ làm mặt ngáo ộp trợn mắt lè lưỡi với cô.
Thậm chí còn cười nhạo em gái ngồi trên xe lăn: “Đồ câm điếc! Đồ què!”
“Thằng nhóc ranh này!”
Hứa Minh Tâm hơi tức giận, cô nắm một đống tuyết lên ném về phía mấy đứa nhỏ.
Suy cho cùng thì cô cũng lớn hơn, mấy đứa nhỏ đó không thể trở thành đối thủ của cô được.
Hứa Minh Tâm vo một nắm tuyết thật lớn rồi ném thật mạnh tới.
“Nếu như mấy đứa con phá phách gây chuyện ở đây nữa thì chị đánh đấy nhé, đừng tưởng là mấy đứa còn nhỏ thì chị không dám làm cái gì nha.”
“Xí, chỉ giỏi chỏ mõm vào việc của người khác, chúng ta đi!”
Mấy đứa nhỏ khinh bỉ nhìn cô rồi kéo nhau bỏ đi.
Hứa Minh Tâm nhìn em gái phía sau, trên mái tóc màu nâu kia là bông tuyết, trong cổ cũng có tuyết rơi vào, chắc chắn em ấy đang rất lạnh.
Cô vội vàng dùng khăn giấy lau miệng trong phần thức ăn mang đi để lau khô cho cô bé, hỏi: “Tại sao em lại ở đây một mình thế này, người nhà em đâu rồi?”
Cô bé đó ngước đầu lên nhìn cô với ánh mắt vô tội.
Ánh mắt đó thật sự rất đẹp, nó có màu của biển xanh sâu thắm cực kì thu hút.
Ôi trời ạ…
Một cô gái thật xinh đẹp!
Cô ấy mặc chiếc váy mang phong cách lolita, mái tóc dài qua vai, gương mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay.
Trông chẳng khác gì một em búp bê hồi còn bé cô hay mua về, nhỏ nhắn và xinh đẹp khiến tất cả mọi người nhìn thấy một lần rồi sẽ không bao giờ quên được.
Trời ạ, đứa trẻ người nước ngoài nào cũng trông xinh xắn thế này u?
Cô thầm than thở một lát, mãi đến khi cô bé ấy kéo lấy ống tay áo thì cô mới giật mình phản ứng lại.
Cô bé thật sự rất lạnh, cánh môi cũng sắp lạnh đến nỗi xanh tím như đồ đông lạnh rồi.
Hứa Minh Tâm nghĩ tới những lời đứa nhỏ lúc nãy vừa nói, cô bé là một người câm điếc, có lẽ là không biết nói chuyện.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện có một quán cà phê bèn vội vàng đẩy cô bé vào trong.
“Em có thể nghe được những lời chị nói không?”
Cô ngồi xổm người xuống và kiên nhẫn hỏi. Cô bé này thật là xinh đẹp, cô muốn có một đứa em gái như thế này quá.
Đúng là cô bé này lại đang dụ dỗ cô sau này nên sinh một đứa con gái đây mà!
Cô bé gật đầu, đôi mắt ấy sáng ngời và trong suốt.
Cô ấy chỉ có thể vất vả quay đầu đi, trốn tránh.
Hứa Minh Tâm lập tức lao về phía trước nắm lấy tay mấy đứa nhỏ: “Mấy đứa làm cái gì thế hả? Bắt nạt người tàn tật ư?”
“Mắc mớ gì tới chị? Buông ra, buông ra!”
Đứa nhỏ làm mặt ngáo ộp trợn mắt lè lưỡi với cô.
Thậm chí còn cười nhạo em gái ngồi trên xe lăn: “Đồ câm điếc! Đồ què!”
“Thằng nhóc ranh này!”
Hứa Minh Tâm hơi tức giận, cô nắm một đống tuyết lên ném về phía mấy đứa nhỏ.
Suy cho cùng thì cô cũng lớn hơn, mấy đứa nhỏ đó không thể trở thành đối thủ của cô được.
Hứa Minh Tâm vo một nắm tuyết thật lớn rồi ném thật mạnh tới.
“Nếu như mấy đứa con phá phách gây chuyện ở đây nữa thì chị đánh đấy nhé, đừng tưởng là mấy đứa còn nhỏ thì chị không dám làm cái gì nha.”
“Xí, chỉ giỏi chỏ mõm vào việc của người khác, chúng ta đi!”
Mấy đứa nhỏ khinh bỉ nhìn cô rồi kéo nhau bỏ đi.
Hứa Minh Tâm nhìn em gái phía sau, trên mái tóc màu nâu kia là bông tuyết, trong cổ cũng có tuyết rơi vào, chắc chắn em ấy đang rất lạnh.
Cô vội vàng dùng khăn giấy lau miệng trong phần thức ăn mang đi để lau khô cho cô bé, hỏi: “Tại sao em lại ở đây một mình thế này, người nhà em đâu rồi?”
Cô bé đó ngước đầu lên nhìn cô với ánh mắt vô tội.
Ánh mắt đó thật sự rất đẹp, nó có màu của biển xanh sâu thắm cực kì thu hút.
Ôi trời ạ…
Một cô gái thật xinh đẹp!
Cô ấy mặc chiếc váy mang phong cách lolita, mái tóc dài qua vai, gương mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay.
Trông chẳng khác gì một em búp bê hồi còn bé cô hay mua về, nhỏ nhắn và xinh đẹp khiến tất cả mọi người nhìn thấy một lần rồi sẽ không bao giờ quên được.
Trời ạ, đứa trẻ người nước ngoài nào cũng trông xinh xắn thế này u?
Cô thầm than thở một lát, mãi đến khi cô bé ấy kéo lấy ống tay áo thì cô mới giật mình phản ứng lại.
Cô bé thật sự rất lạnh, cánh môi cũng sắp lạnh đến nỗi xanh tím như đồ đông lạnh rồi.
Hứa Minh Tâm nghĩ tới những lời đứa nhỏ lúc nãy vừa nói, cô bé là một người câm điếc, có lẽ là không biết nói chuyện.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện có một quán cà phê bèn vội vàng đẩy cô bé vào trong.
“Em có thể nghe được những lời chị nói không?”
Cô ngồi xổm người xuống và kiên nhẫn hỏi. Cô bé này thật là xinh đẹp, cô muốn có một đứa em gái như thế này quá.
Đúng là cô bé này lại đang dụ dỗ cô sau này nên sinh một đứa con gái đây mà!
Cô bé gật đầu, đôi mắt ấy sáng ngời và trong suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.