Chương 750
Nhị Tỷ
03/08/2022
Từ nhỏ đến lớn, cô bé chỉ biết là mình có ông ngoại, không ngờ mình vẫn còn một ông nội nữa.
Xem ra ông nội rất giống bố Trung, có lẽ dáng vẻ của bố cô bé cũng thế này.
“Thằng hai có con sao, sao những năm qua con không nói với bố?”
Cố Gia Bảo mừng rỡ rơi nước mắt, ông run rẩy nói.
Với người già mà nói thì đây đúng là chuyện đáng vui mừng nhất.
Cố Triệt thấy thời cuộc có biến thì lập tức đứng dậy, đập bàn tức giận chỉ về phía Cố Gia Huy.
Đôi mắt nham hiểm, híp lại, giống như thể muốn lột da rút gân Cố Gia Huy.
“Cố Gia Huy, chú tùy tiện tìm một đứa bé rồi nói là của thằng hai, không phải là hoang đường quá sao?”
“Đây là giấy khai sinh của Cố Cố, từ lâu em đã chuẩn bị sẵn. Nếu bố khôn tin thì có thể tới bệnh viện kiểm tra.”
“Không… không cần kiểm tra, là con của thằng hai, bố nhận ra được.”
Cố Gia Bảo vuốt ve cánh tay cô bé, ông không dám sờ mạnh quá, chỉ sợ mình sờ mạnh thì cô bé sẽ vỡ như búp bê bằng sứ.
“Thằng ba à, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Nói nhanh lên.”
Cố Gia Bảo thúc giục.
Cố Gia Huy mới kể hết đầu đuôi sự tình, đương nhiên anh không nói đến chuyện Cố Triệt có liên quan tới cái chết của anh hai. Món nợ này từ từ anh sẽ đòi lấy.
Cố Gia Bảo biết được sau khi Cố Trường Quân tạ thế, Ôn Thanh Vân không hề bỏ đứa bé mà còn kiên trì sinh dưỡng, ông rưng rưng nước mắt.
Ông không ngờ Cố Cố còn nhỏ đã phải chịu khổ như vậy, may mà phẫu thuật thành công, đứa bé bình an.
“Đợi lát nữa về nhà ông nội ăn cơm có được không?”
“Được ạ, bố Trung cũng nói như vậy, nói ông nội nhất định sẽ chuẩn bị rất nhiều, rất nhiều món ăn ngon cho Cố Cố.”
“Cháu tên là Ôn Cố thật sao? Tên rất hay, thật là một cái tên hay, không cần đổi, cứ gọi như vậy đi, ông nội rất thích.”
Ông dán vào khuôn mặt nhỏ của Cố Cố, tâm trạng kích động vô cùng.
Cố Gia Huy mở lời: “Bố à, trong tay bố có ít nhất 15% cố phần giao cho anh hai, bây giờ anh hai không có ở đây thì vẫn còn Cố Cố, Cố Cố có quyền được hưởng phần đó của anh hai.”
“Cố Gia Huy, lúc đó chú đã nói sẽ không tranh quyền thừa kế, chú lật long à?”
“Em đã nói rồi, em không cần tập đoàn Cố thị nhưng em chưa bao giờ nói sẽ giao cổ phần lại cho anh. Em định lấy phần của anh hai đưa cho Cố Cố, làm đồ cưới cho Cố Cố sau này không được à.”
Cố Triệt nghe vậy thì trong lòng lại thấy hơi hồi hộp.
Đúng là Cố Gia Huy chưa từng nói muốn cho anh ta số cổ phần đó.
Đồ cưới?
“Con bé mới lớn từng đó, giờ mà đã chuẩn bị đồ cưới à? Chú muốn làm khó dễ anh chứ gì!”
Cố Triệt giận không nhịn nổi.
Vốn anh ta đã tính xong cả rồi, không ngờ cuối cùng lại còn một chiêu này.
Anh ta mất vợ, con trai thì tàn tật, thậm chí còn không tìm được con riêng để kế thừa.
Anh ta chỉ có tập đoàn Cố thị này mà thôi.
Xem ra ông nội rất giống bố Trung, có lẽ dáng vẻ của bố cô bé cũng thế này.
“Thằng hai có con sao, sao những năm qua con không nói với bố?”
Cố Gia Bảo mừng rỡ rơi nước mắt, ông run rẩy nói.
Với người già mà nói thì đây đúng là chuyện đáng vui mừng nhất.
Cố Triệt thấy thời cuộc có biến thì lập tức đứng dậy, đập bàn tức giận chỉ về phía Cố Gia Huy.
Đôi mắt nham hiểm, híp lại, giống như thể muốn lột da rút gân Cố Gia Huy.
“Cố Gia Huy, chú tùy tiện tìm một đứa bé rồi nói là của thằng hai, không phải là hoang đường quá sao?”
“Đây là giấy khai sinh của Cố Cố, từ lâu em đã chuẩn bị sẵn. Nếu bố khôn tin thì có thể tới bệnh viện kiểm tra.”
“Không… không cần kiểm tra, là con của thằng hai, bố nhận ra được.”
Cố Gia Bảo vuốt ve cánh tay cô bé, ông không dám sờ mạnh quá, chỉ sợ mình sờ mạnh thì cô bé sẽ vỡ như búp bê bằng sứ.
“Thằng ba à, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Nói nhanh lên.”
Cố Gia Bảo thúc giục.
Cố Gia Huy mới kể hết đầu đuôi sự tình, đương nhiên anh không nói đến chuyện Cố Triệt có liên quan tới cái chết của anh hai. Món nợ này từ từ anh sẽ đòi lấy.
Cố Gia Bảo biết được sau khi Cố Trường Quân tạ thế, Ôn Thanh Vân không hề bỏ đứa bé mà còn kiên trì sinh dưỡng, ông rưng rưng nước mắt.
Ông không ngờ Cố Cố còn nhỏ đã phải chịu khổ như vậy, may mà phẫu thuật thành công, đứa bé bình an.
“Đợi lát nữa về nhà ông nội ăn cơm có được không?”
“Được ạ, bố Trung cũng nói như vậy, nói ông nội nhất định sẽ chuẩn bị rất nhiều, rất nhiều món ăn ngon cho Cố Cố.”
“Cháu tên là Ôn Cố thật sao? Tên rất hay, thật là một cái tên hay, không cần đổi, cứ gọi như vậy đi, ông nội rất thích.”
Ông dán vào khuôn mặt nhỏ của Cố Cố, tâm trạng kích động vô cùng.
Cố Gia Huy mở lời: “Bố à, trong tay bố có ít nhất 15% cố phần giao cho anh hai, bây giờ anh hai không có ở đây thì vẫn còn Cố Cố, Cố Cố có quyền được hưởng phần đó của anh hai.”
“Cố Gia Huy, lúc đó chú đã nói sẽ không tranh quyền thừa kế, chú lật long à?”
“Em đã nói rồi, em không cần tập đoàn Cố thị nhưng em chưa bao giờ nói sẽ giao cổ phần lại cho anh. Em định lấy phần của anh hai đưa cho Cố Cố, làm đồ cưới cho Cố Cố sau này không được à.”
Cố Triệt nghe vậy thì trong lòng lại thấy hơi hồi hộp.
Đúng là Cố Gia Huy chưa từng nói muốn cho anh ta số cổ phần đó.
Đồ cưới?
“Con bé mới lớn từng đó, giờ mà đã chuẩn bị đồ cưới à? Chú muốn làm khó dễ anh chứ gì!”
Cố Triệt giận không nhịn nổi.
Vốn anh ta đã tính xong cả rồi, không ngờ cuối cùng lại còn một chiêu này.
Anh ta mất vợ, con trai thì tàn tật, thậm chí còn không tìm được con riêng để kế thừa.
Anh ta chỉ có tập đoàn Cố thị này mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.