Chương 770
Nhị Tỷ
03/08/2022
Đến khi Bạch Thư Hân dọn nhà xong thì đã là gần tối.
Hai người đều mệt mỏi rã rời và cùng xuống nhà ăn cơm.
Ăn cơm xong, trên đường về không ngờ còn đi qua một quán bar. Bạch Thư Hân cảm thấy kinh ngạc, cô không ngờ cách chung cư một quãng không xa lại còn có một quán bar. Đúng lúc đó tâm trạng cô cũng không vui nên định uống một ít rượu giải sâu.
Cô dẫn Hứa Minh Tâm vào trong, ở đây cũng không phải là quán bar quá cao cấp, cũng chỉ đèn đỏ rượu xanh.
Âm nhạc được mở rất to, đến mức định tại nhức óc.
Ở chính giữa có một sàn nhảy hình tròn, có người công khai đứng trên đó cởi đồ, cởi đến khi trên người chỉ còn nội y thì bắt đầu múa cột.
Hứa Minh Tâm chưa từng nhìn thấy những thứ này, cô cũng từng đi làm thêm ở quán bar trong trường học nhưng đến đó đều là học sinh nên chỉ có uống một chút rượu.
Cô chưa từng nhìn thấy những trò như thế này, trong giây lát cô kinh ngạc mắt chữ 0 mồm chữ A.
“Thư Hàn… ở đây có vẻ không tốt lắm đâu? Nếu muốn uống rượu thì chúng ta có thể mua bia về uống được không?”
“Không sao, chúng ta chỉ uống một ít rồi về.”
Nếu đã vào đây rồi thì làm gì có chuyện đi về chứ. Bọn họ chọn một góc có vẻ khá yên tĩnh rồi chọn loại cocktail nổi tiếng nhất của quán này.
Bạch Thư Hân uống hết ly này đến ly kia như đang uống nước.
Cô đang cảm thấy không vui.
Hứa Minh Tâm ngây người ra từ nãy tới giờ đến bây giờ mới phản ứng lại được.
Chuyển nhà trong một đêm rồi lại tự nhiên muốn uống rượu, làm sao có chuyện không có gì được.
Cô gõ và đầu mình, trí tuệ của cô đúng là chưa bao giờ đạt mốc trung bình.
“Thư Hàn, cậu… có phải có chuyện gì không? Nếu được thì nói tớ nghe thử.”
“Tối hôm qua.. tới gọi điện cho Lệ Nghiêm, anh ấy tìm được tin tức của Vy Oanh rồi.”
“Thật sao? Vy Oanh có được bình an không?”
“Có lẽ là cũng được bình an, nếu không thì giọng nói của anh ấy cũng không bình tĩnh được như vậy.”
“Vậy nên… cậu buồn đúng không?” Cô cẩn thận nói khẽ.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì động tác trong tay tự nhiên dừng lại, chất lỏng màu xanh nhạt trong chiếc ly lắc lư qua lại, dưới ánh sáng đèn phản chiếu ra một màu sắc rất kỳ lạ.
Buồn sao…
Cô tự hỏi chính lòng mình.
Cuối cùng, khóe miệng cô nhếch lên, như có như không nở một nụ cười đau khổ rồi nói: “Không buồn là nói dối, nhưng… tớ có thể chịu đựng được. Không biết từ bao giờ, chỗ này trở nên kiên cường không thể lay đổ được nữa.”
Cô chỉ vào trái tim của mình.
Rồi cô lại ngẩng đầu và một ly rượu nữa lại đi xuống bụng.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy cô uống rượu đầy đau khổ thì trong lòng cũng cảm thấy buồn.
Hai người đều mệt mỏi rã rời và cùng xuống nhà ăn cơm.
Ăn cơm xong, trên đường về không ngờ còn đi qua một quán bar. Bạch Thư Hân cảm thấy kinh ngạc, cô không ngờ cách chung cư một quãng không xa lại còn có một quán bar. Đúng lúc đó tâm trạng cô cũng không vui nên định uống một ít rượu giải sâu.
Cô dẫn Hứa Minh Tâm vào trong, ở đây cũng không phải là quán bar quá cao cấp, cũng chỉ đèn đỏ rượu xanh.
Âm nhạc được mở rất to, đến mức định tại nhức óc.
Ở chính giữa có một sàn nhảy hình tròn, có người công khai đứng trên đó cởi đồ, cởi đến khi trên người chỉ còn nội y thì bắt đầu múa cột.
Hứa Minh Tâm chưa từng nhìn thấy những thứ này, cô cũng từng đi làm thêm ở quán bar trong trường học nhưng đến đó đều là học sinh nên chỉ có uống một chút rượu.
Cô chưa từng nhìn thấy những trò như thế này, trong giây lát cô kinh ngạc mắt chữ 0 mồm chữ A.
“Thư Hàn… ở đây có vẻ không tốt lắm đâu? Nếu muốn uống rượu thì chúng ta có thể mua bia về uống được không?”
“Không sao, chúng ta chỉ uống một ít rồi về.”
Nếu đã vào đây rồi thì làm gì có chuyện đi về chứ. Bọn họ chọn một góc có vẻ khá yên tĩnh rồi chọn loại cocktail nổi tiếng nhất của quán này.
Bạch Thư Hân uống hết ly này đến ly kia như đang uống nước.
Cô đang cảm thấy không vui.
Hứa Minh Tâm ngây người ra từ nãy tới giờ đến bây giờ mới phản ứng lại được.
Chuyển nhà trong một đêm rồi lại tự nhiên muốn uống rượu, làm sao có chuyện không có gì được.
Cô gõ và đầu mình, trí tuệ của cô đúng là chưa bao giờ đạt mốc trung bình.
“Thư Hàn, cậu… có phải có chuyện gì không? Nếu được thì nói tớ nghe thử.”
“Tối hôm qua.. tới gọi điện cho Lệ Nghiêm, anh ấy tìm được tin tức của Vy Oanh rồi.”
“Thật sao? Vy Oanh có được bình an không?”
“Có lẽ là cũng được bình an, nếu không thì giọng nói của anh ấy cũng không bình tĩnh được như vậy.”
“Vậy nên… cậu buồn đúng không?” Cô cẩn thận nói khẽ.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì động tác trong tay tự nhiên dừng lại, chất lỏng màu xanh nhạt trong chiếc ly lắc lư qua lại, dưới ánh sáng đèn phản chiếu ra một màu sắc rất kỳ lạ.
Buồn sao…
Cô tự hỏi chính lòng mình.
Cuối cùng, khóe miệng cô nhếch lên, như có như không nở một nụ cười đau khổ rồi nói: “Không buồn là nói dối, nhưng… tớ có thể chịu đựng được. Không biết từ bao giờ, chỗ này trở nên kiên cường không thể lay đổ được nữa.”
Cô chỉ vào trái tim của mình.
Rồi cô lại ngẩng đầu và một ly rượu nữa lại đi xuống bụng.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy cô uống rượu đầy đau khổ thì trong lòng cũng cảm thấy buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.