Chương 904
Nhị Tỷ
03/08/2022
Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, khuôn mặt ngượng ngùng.
Anh đẩy đẩy mắt kính trên mũi, cảm thấy bản thân cần phải làm chút gì đó mới có thể cứu vớt hình tượng của mình.
Anh đột nhiên đẩy ghế ra đứng dậy, bước đến trước mặt Bạch Thư Hân.
“Anh làm cái gì?”
“Không phải em nghi ngờ tôi sao?”
“Cho nên anh muốn chứng minh cái gì?” Bạch Thư Hân có chút nghi hoặc nhìn anh.
Chỉ thấy anh tháo mắt kính xuống, đôi tay ấn trên tay vịn ghế dựa của cô, thân mình dần dần tới gần.
Ôn Mạc Ngôn tháo mắt kính xuống, giống như là… Giáo sư hào hoa phong nhã bỏ lớp áo khoác ngoài, chỉ chốc lát biến thành cầm thú.
Chân mày đen của anh khẽ nhíu lại, phía dưới là một đôi mắt rất sáng. Trước kia vẫn luôn cách một tấm kính, cũng chưa từng có thể chú ý tới đôi mắt này thật kỹ, không ngờ đôi mắt đó lại đẹp và tĩnh mịch như vậy.
Diện mạo của anh cũng không âm u, cũng không nữ tính, thật ra vẫn tương đối cường tráng, chỉ là hành sự tác phong của anh cùng với tính cách thói quen, khiến cô vẫn luôn đối xử với anh như cún con, không ngờ anh…vậy mà cũng có lúc soái khí bức người như thế.
Sống mũi thẳng tắp, cánh môi mỏng.
Hơi thở còn bất chợt nóng lên, phả vào làn da cô, khiến má của cô chậm rãi đỏ bừng bừng.
“Anh… Anh làm cái gì vậy?”
Bạch Thư Hân đột nhiên khẩn trương, không biết anh muốn làm cái gì?
“Đây là người đàn ông em muốn sao? Bộ dáng này, phụ nữ mới thích phải không?”
Anh đè thấp giọng nói, giọng nói trầm thấp dễ nghe, chất giọng giống như tiếng pháo nổ ầm.
Trời ơi!
Sao giọng nói có thể dễ nghe như vậy?
Trái tim cô cũng bắt đầu đập thình thịch không ngớt.
“Anh… Sao anh…”
Cô rất muốn hỏi anh, sao lại đột nhiên biến thành như vậy, đây vẫn là người đàn ông EQ thấp mà cô biết kia sao?
Ôn Mạc Ngôn tuy rằng EQ thấp, nhưng chỉ số thông minh từ trước tới nay lại không hề thấp.
Anh nói chuyện với con gái quả thật sẽ đỏ mặt nói lắp, anh cũng chưa từng gặp được người mình thực sự thích, cho nên điều này chưa bao giờ được cải thiện.
Anh không thích bản thân miệng lưỡi trơn tru, để khiến cho phụ nữ vui vẻ, sau đó lừa lên giường rồi không giải quyết được gì.
Tình cảm mà anh tin tưởng là một thứ tình cảm thuần khiết không tì vết.
Giống như trong giáo đường kia, cha xứ chúc phúc.
Giống như viên kim cương lục giác kia không hề có tạp chất.
Giống như chiếc áo cưới trắng tinh kia, không chấp nhận được bất kì vết Xước nào.
Anh nhìn thấy Ôn Thanh Vân nhiều năm như thế, chỉ chấp nhất yêu một người.
Mưa dầm thấm đất, anh cũng đã nhận ra vài điều.
Quan điểm về tình yêu của anh và Ôn Thanh Vân giống nhau, chỉ mong một đời một thế một đôi người.
Anh đẩy đẩy mắt kính trên mũi, cảm thấy bản thân cần phải làm chút gì đó mới có thể cứu vớt hình tượng của mình.
Anh đột nhiên đẩy ghế ra đứng dậy, bước đến trước mặt Bạch Thư Hân.
“Anh làm cái gì?”
“Không phải em nghi ngờ tôi sao?”
“Cho nên anh muốn chứng minh cái gì?” Bạch Thư Hân có chút nghi hoặc nhìn anh.
Chỉ thấy anh tháo mắt kính xuống, đôi tay ấn trên tay vịn ghế dựa của cô, thân mình dần dần tới gần.
Ôn Mạc Ngôn tháo mắt kính xuống, giống như là… Giáo sư hào hoa phong nhã bỏ lớp áo khoác ngoài, chỉ chốc lát biến thành cầm thú.
Chân mày đen của anh khẽ nhíu lại, phía dưới là một đôi mắt rất sáng. Trước kia vẫn luôn cách một tấm kính, cũng chưa từng có thể chú ý tới đôi mắt này thật kỹ, không ngờ đôi mắt đó lại đẹp và tĩnh mịch như vậy.
Diện mạo của anh cũng không âm u, cũng không nữ tính, thật ra vẫn tương đối cường tráng, chỉ là hành sự tác phong của anh cùng với tính cách thói quen, khiến cô vẫn luôn đối xử với anh như cún con, không ngờ anh…vậy mà cũng có lúc soái khí bức người như thế.
Sống mũi thẳng tắp, cánh môi mỏng.
Hơi thở còn bất chợt nóng lên, phả vào làn da cô, khiến má của cô chậm rãi đỏ bừng bừng.
“Anh… Anh làm cái gì vậy?”
Bạch Thư Hân đột nhiên khẩn trương, không biết anh muốn làm cái gì?
“Đây là người đàn ông em muốn sao? Bộ dáng này, phụ nữ mới thích phải không?”
Anh đè thấp giọng nói, giọng nói trầm thấp dễ nghe, chất giọng giống như tiếng pháo nổ ầm.
Trời ơi!
Sao giọng nói có thể dễ nghe như vậy?
Trái tim cô cũng bắt đầu đập thình thịch không ngớt.
“Anh… Sao anh…”
Cô rất muốn hỏi anh, sao lại đột nhiên biến thành như vậy, đây vẫn là người đàn ông EQ thấp mà cô biết kia sao?
Ôn Mạc Ngôn tuy rằng EQ thấp, nhưng chỉ số thông minh từ trước tới nay lại không hề thấp.
Anh nói chuyện với con gái quả thật sẽ đỏ mặt nói lắp, anh cũng chưa từng gặp được người mình thực sự thích, cho nên điều này chưa bao giờ được cải thiện.
Anh không thích bản thân miệng lưỡi trơn tru, để khiến cho phụ nữ vui vẻ, sau đó lừa lên giường rồi không giải quyết được gì.
Tình cảm mà anh tin tưởng là một thứ tình cảm thuần khiết không tì vết.
Giống như trong giáo đường kia, cha xứ chúc phúc.
Giống như viên kim cương lục giác kia không hề có tạp chất.
Giống như chiếc áo cưới trắng tinh kia, không chấp nhận được bất kì vết Xước nào.
Anh nhìn thấy Ôn Thanh Vân nhiều năm như thế, chỉ chấp nhất yêu một người.
Mưa dầm thấm đất, anh cũng đã nhận ra vài điều.
Quan điểm về tình yêu của anh và Ôn Thanh Vân giống nhau, chỉ mong một đời một thế một đôi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.