Chương 927
Nhị Tỷ
03/08/2022
Bạch Thư Hân đẩy cô ta ra.
Đinh Thị Dinh loạng choạng ngã oạch xuống đất.
“Hay lắm, đây mới là bộ mặt thật của con tiện nhân như cô đúng không?”
Đinh Thị Dinh độc ác nói, sau đó cô ta hét lên: “Bớ người ta, hậu nhân của cách mạng đời thứ ba ỷ mạnh hiếp yếu này! Bớ người ta, giết người…”
“Cô…cô nói năng linh tinh gì vậy hả, tôi thật sự phải ra tay rồi đấy!”
“Cô còn dám dọa tôi à? Bớ người ta, Bạch Thư Hân dọa tôi, nói là phải giết tôi diệt khẩu đấy.”
Bạch Thư Hân nghe thế tức lập tức nhảy dựng lên, chính trong lúc không biết làm gì thì cánh cửa phòng uống nước mở ra và truyền đến giọng nói sắc lạnh như dao.
“Cô nói nhiều với cô ta làm gì, là tôi, tôi cắt lưỡi cô ta luôn rồi.”
Bạch Thư Hân nghe thấy những lời lạnh lùng này, lập tức quay người qua, run rẩy.
Ôn Mạc Ngôn…trở nên bạo lực quá!
Ánh mắt anh ta đỏ ngầu, trong tay còn đang cầm một con dao bấm cầm tay nữa.
“Anh…anh muốn làm gì vậy?”
“Cô ta dùng tay nào đụng em, tôi sẽ chặt nó ra.”
“Này, anh đang nói đùa cái gì vậy hå?” Bạch Thư Hân nuốt nghẹn miếng nước bọt, yếu ớt hỏi.
Ôn Mạc Ngôn bây giờ rất mạnh mẽ, rất đáng sợ. “Em cảm thấy tôi có giống không?”
Anh ta nheo mắt lại, ánh mắt đen láy y như một lọ mực, bỗng chốc trở nên sâu thẳm không đáy.
Ôn Mạc Ngôn của hiện tại khiến người ta phải sợ hãi.
Đinh Thị Dinh cũng giống như thấy một người xa lạ vậy, đây còn là Ôn Mạc Ngôn cô từng quen biết không?
Lúc này…anh ta giống như sứ giả đến từ địa ngục vậy.
“Anh…anh bị yêu quái nhập hồn à? Sao anh lại biến thành như thế?”
“Tôi không thích có người ức hiếp người phụ nữ của tôi, đến tôi còn không nỡ đụng vào mà cô dám ức hiếp cô ấy sao? Cô chán sống rồi hả?”
Lời nói này như tiếng gầm gừ vậy, mang theo sát khí rất nặng, như thể phát ra từ dưới đáy địa ngục.
Anh ta tiến về phía trước, chuyển động con dao bấm trên tay, con dao sắc lẹm, còn phản chiếu lên nhiều màu sắc.
Anh ta làm thật sao!
Bạch Thư Hân không dám chần chừ, cô nhanh chóng tiến lên nắm lấy con dao trong tay anh.
“Thiện Ngôn, anh điên rồi, đây là trong công ty đó.”
“Em phân biệt được tôi và Ôn Mạc Ngôn rồi à?”
Anh ta quay người lại nhìn cô, ánh mắt mang vẻ hứng khởi.
“Ừ ừ, tôi phân biệt được rồi, anh chính là anh, không phải là vật thay thế của Ôn Mạc Ngôn, anh bình tĩnh lại có được không? Tôi là con nhà quân đội, anh làm người khác bị thương là không đúng đâu.”
“Tôi làm cô ta bị thương, em không vui sao? Tên phế vật kia không thể bảo vệ em, người phụ nữ này hất cà phê lên người em, anh ta cũng không làm gì cả nhưng tôi khác với anh ta, tôi sẽ bảo vệ người phụ nữ của tôi thật tốt.”
“Ừ, tôi tin anh, tôi cũng biết anh không giống với anh ta nhưng tôi không thích anh như thế, anh khiến tôi rất sợ hãi.”
Đinh Thị Dinh loạng choạng ngã oạch xuống đất.
“Hay lắm, đây mới là bộ mặt thật của con tiện nhân như cô đúng không?”
Đinh Thị Dinh độc ác nói, sau đó cô ta hét lên: “Bớ người ta, hậu nhân của cách mạng đời thứ ba ỷ mạnh hiếp yếu này! Bớ người ta, giết người…”
“Cô…cô nói năng linh tinh gì vậy hả, tôi thật sự phải ra tay rồi đấy!”
“Cô còn dám dọa tôi à? Bớ người ta, Bạch Thư Hân dọa tôi, nói là phải giết tôi diệt khẩu đấy.”
Bạch Thư Hân nghe thế tức lập tức nhảy dựng lên, chính trong lúc không biết làm gì thì cánh cửa phòng uống nước mở ra và truyền đến giọng nói sắc lạnh như dao.
“Cô nói nhiều với cô ta làm gì, là tôi, tôi cắt lưỡi cô ta luôn rồi.”
Bạch Thư Hân nghe thấy những lời lạnh lùng này, lập tức quay người qua, run rẩy.
Ôn Mạc Ngôn…trở nên bạo lực quá!
Ánh mắt anh ta đỏ ngầu, trong tay còn đang cầm một con dao bấm cầm tay nữa.
“Anh…anh muốn làm gì vậy?”
“Cô ta dùng tay nào đụng em, tôi sẽ chặt nó ra.”
“Này, anh đang nói đùa cái gì vậy hå?” Bạch Thư Hân nuốt nghẹn miếng nước bọt, yếu ớt hỏi.
Ôn Mạc Ngôn bây giờ rất mạnh mẽ, rất đáng sợ. “Em cảm thấy tôi có giống không?”
Anh ta nheo mắt lại, ánh mắt đen láy y như một lọ mực, bỗng chốc trở nên sâu thẳm không đáy.
Ôn Mạc Ngôn của hiện tại khiến người ta phải sợ hãi.
Đinh Thị Dinh cũng giống như thấy một người xa lạ vậy, đây còn là Ôn Mạc Ngôn cô từng quen biết không?
Lúc này…anh ta giống như sứ giả đến từ địa ngục vậy.
“Anh…anh bị yêu quái nhập hồn à? Sao anh lại biến thành như thế?”
“Tôi không thích có người ức hiếp người phụ nữ của tôi, đến tôi còn không nỡ đụng vào mà cô dám ức hiếp cô ấy sao? Cô chán sống rồi hả?”
Lời nói này như tiếng gầm gừ vậy, mang theo sát khí rất nặng, như thể phát ra từ dưới đáy địa ngục.
Anh ta tiến về phía trước, chuyển động con dao bấm trên tay, con dao sắc lẹm, còn phản chiếu lên nhiều màu sắc.
Anh ta làm thật sao!
Bạch Thư Hân không dám chần chừ, cô nhanh chóng tiến lên nắm lấy con dao trong tay anh.
“Thiện Ngôn, anh điên rồi, đây là trong công ty đó.”
“Em phân biệt được tôi và Ôn Mạc Ngôn rồi à?”
Anh ta quay người lại nhìn cô, ánh mắt mang vẻ hứng khởi.
“Ừ ừ, tôi phân biệt được rồi, anh chính là anh, không phải là vật thay thế của Ôn Mạc Ngôn, anh bình tĩnh lại có được không? Tôi là con nhà quân đội, anh làm người khác bị thương là không đúng đâu.”
“Tôi làm cô ta bị thương, em không vui sao? Tên phế vật kia không thể bảo vệ em, người phụ nữ này hất cà phê lên người em, anh ta cũng không làm gì cả nhưng tôi khác với anh ta, tôi sẽ bảo vệ người phụ nữ của tôi thật tốt.”
“Ừ, tôi tin anh, tôi cũng biết anh không giống với anh ta nhưng tôi không thích anh như thế, anh khiến tôi rất sợ hãi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.