Chương 941
Nhị Tỷ
03/08/2022
Cô ấy cười khổ: “Xem ra tớ chỉ có thể cầu cho nhân cách thứ hai đừng tỉnh lại, nếu không thì…tớ chết chắc rồi.”
“Đừng lo lắng, sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu.” Hứa Minh Tâm an ủi nói, mặc dù cô biết cậu nói này có tác dụng an ủi rất ít.
Bọn họ đợi từ đêm khuya đến sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Mạc Ngôn cuối cùng cũng tỉnh lại.
Anh ta liếc nhìn xung quanh, cảm thấy lạ lẫm, còn bị dọa sợ.
Anh ra ngoài cửa, thấy nhiều người đang đứng ở đó, Cố Gia Huy, Hứa Minh Tâm, còn có Bạch Thư Hân.
Tất cả đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
Rất lạ lẫm, còn mang theo ý đề phòng. “Mấy người làm sao vậy?”
Ôn Mạc Ngôn gãi gãi đầu, ngây người nói.
“Thật sự đã trở lại!”
Hứa Minh Tâm vui vẻ nói.
Ôn Mạc Ngôn không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, cho nên Bạch Thư Hân đành phải kể lại một lần.
Ôn Mạc Ngôn nghe xong cũng rất kinh ngạc.
Trong người anh vậy mà có sự tồn tại của nhân cách thứ hai, hành vi của anh ta trái ngược với chính anh.
“Vậy anh ta … anh ta có làm mọi người bị thương không?”
“Trước mắt thì không có.” Bạch Thư Hân nhẹ giọng nói: “Trong khoảng thời gian này đã xảy ra việc gì, anh hoàn toàn không biết sao?”
Ôn Mạc Ngôn lắc đầu, biểu thị không biết chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian này.
Trí nhớ của anh vẫn còn dừng lại ở vụ tai nạn xe hơi, anh nhìn thấy từng vệt từng vết máu lớn, sau đó rơi vào hôn mê.
Cố Gia Huy lái xe đưa họ về biệt thự, buổi tối Bạch Thư Hân ngủ cùng Hứa Minh Tâm và Cố Cố, hai người đàn ông thì mỗi người một phòng.
Trạng thái hiện tại của Thư Hàn và Ôn Mạc Ngôn đều không được tốt, Cố Gia Huy phê duyệ tđơn nghỉ, cho phép họ nghỉ ngơi ở nhà.
Mọi người đã đợi cả đêm, Hứa Minh Tâm có chút mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đến trưa, tiếng hét của Bạch Thư Hân vang lên bên tai.
“Đừng mà.”
Hứa Minh Tâm vội vàng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn cô ấy.
“Thư Hàn, cậu bị sao vậy?”
“Dì Châu, dì mơ thấy gì sao?” Cố Cố dụi dụi mắt.
“Tớ … tớ mơ thấy Thiện Ngôn, anh ta muốn trả thù tớ. Anh ta nói rằng anh ta hận tớ. Minh Tâm, tớ chưa bao giờ bị một người hận đến như thế này, tớ vẫn nhớ rõ ánh mắt anh ta trước khi anh ta bất tỉnh. Anh ta nhìn tớ chằm chằm, trong mắt chứa đầy sự kinh ngạc và tức giận, anh ta tin tưởng tớ như vậy, nhưng tớ…”
Nói đến cuối, Bạch Thư Hân không kìm được nước mắt.
Cô ấy cảm thấy mình đã làm sai rồi.
Rõ ràng Thiện Ngôn chỉ là một tôn tại do vấn đề về tâm lí, tại sao cô ấy lại tự trách như vậy?
“Đừng lo lắng, sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu.” Hứa Minh Tâm an ủi nói, mặc dù cô biết cậu nói này có tác dụng an ủi rất ít.
Bọn họ đợi từ đêm khuya đến sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Mạc Ngôn cuối cùng cũng tỉnh lại.
Anh ta liếc nhìn xung quanh, cảm thấy lạ lẫm, còn bị dọa sợ.
Anh ra ngoài cửa, thấy nhiều người đang đứng ở đó, Cố Gia Huy, Hứa Minh Tâm, còn có Bạch Thư Hân.
Tất cả đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
Rất lạ lẫm, còn mang theo ý đề phòng. “Mấy người làm sao vậy?”
Ôn Mạc Ngôn gãi gãi đầu, ngây người nói.
“Thật sự đã trở lại!”
Hứa Minh Tâm vui vẻ nói.
Ôn Mạc Ngôn không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, cho nên Bạch Thư Hân đành phải kể lại một lần.
Ôn Mạc Ngôn nghe xong cũng rất kinh ngạc.
Trong người anh vậy mà có sự tồn tại của nhân cách thứ hai, hành vi của anh ta trái ngược với chính anh.
“Vậy anh ta … anh ta có làm mọi người bị thương không?”
“Trước mắt thì không có.” Bạch Thư Hân nhẹ giọng nói: “Trong khoảng thời gian này đã xảy ra việc gì, anh hoàn toàn không biết sao?”
Ôn Mạc Ngôn lắc đầu, biểu thị không biết chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian này.
Trí nhớ của anh vẫn còn dừng lại ở vụ tai nạn xe hơi, anh nhìn thấy từng vệt từng vết máu lớn, sau đó rơi vào hôn mê.
Cố Gia Huy lái xe đưa họ về biệt thự, buổi tối Bạch Thư Hân ngủ cùng Hứa Minh Tâm và Cố Cố, hai người đàn ông thì mỗi người một phòng.
Trạng thái hiện tại của Thư Hàn và Ôn Mạc Ngôn đều không được tốt, Cố Gia Huy phê duyệ tđơn nghỉ, cho phép họ nghỉ ngơi ở nhà.
Mọi người đã đợi cả đêm, Hứa Minh Tâm có chút mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đến trưa, tiếng hét của Bạch Thư Hân vang lên bên tai.
“Đừng mà.”
Hứa Minh Tâm vội vàng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn cô ấy.
“Thư Hàn, cậu bị sao vậy?”
“Dì Châu, dì mơ thấy gì sao?” Cố Cố dụi dụi mắt.
“Tớ … tớ mơ thấy Thiện Ngôn, anh ta muốn trả thù tớ. Anh ta nói rằng anh ta hận tớ. Minh Tâm, tớ chưa bao giờ bị một người hận đến như thế này, tớ vẫn nhớ rõ ánh mắt anh ta trước khi anh ta bất tỉnh. Anh ta nhìn tớ chằm chằm, trong mắt chứa đầy sự kinh ngạc và tức giận, anh ta tin tưởng tớ như vậy, nhưng tớ…”
Nói đến cuối, Bạch Thư Hân không kìm được nước mắt.
Cô ấy cảm thấy mình đã làm sai rồi.
Rõ ràng Thiện Ngôn chỉ là một tôn tại do vấn đề về tâm lí, tại sao cô ấy lại tự trách như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.