Chương 948
Nhị Tỷ
03/08/2022
Nói như vậy, anh vẫn không được đi? “Chúng ta đang hợp tác đúng không?”
“Cậu ba, cậu đừng gây sự với tôi nữa, cậu cứ yên tâm ở nhà đi, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc vợ của cậu, dù sao vợ của cậu cũng là con gái nuôi của tôi, con bé cũng không phải là người ngoài, cậu vẫn chưa tin tôi à?”
“Anh có thể tất được rồi đó.” Cố Gia Huy nói bình thường, sau đó anh tắt điện thoại. “Thằng nhóc này, đúng là không có lễ phép.” Ngôn Dương nhìn về phía điện thoại bĩu môi nói.
Đúng lúc này, điện thoại của ông ấy lại vang lên một lần nữa, không ngờ là Ảnh Họa Bì gọi đến. “Có chuyện gì xảy ra à?”
“Tôi vừa nhận được tin tức từ một người cung cấp thông tin, anh ta…không ở London nữa, anh ta vượt qua eo biển giữa Đà Nẵng và London bằng một con tàu buôn lậu, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ đến Đà Nẵng trong một hôm nữa.”
“Hình như bây giờ anh ta đang làm việc thay cho Kettering, bây giờ chúng ta vẫn chưa biết bên dưới anh ta có bao nhiều đàn em, bọn họ có súng đạn không. Tôi không có người anh em nào trên biển cả, nên rất khó nắm bắt được đường đi của đội tàu buôn lậu. Tôi chỉ có thể đợi anh ta đi lên bờ rồi mới quyết định được.”
“Tôi đã cử người ở chợ đen đi ra ngoài, chỉ cần anh ta đi lên bờ thì bọn họ sẽ thông báo việc này cho anh.”
Ngôn Dương nghe nói như thế thì đôi mắt đại bàng của ông ấy hung hăng nheo lại, trong đó tỏa ra một tia lạnh lùng đáng sợ.
Ông ta…cuối cùng cũng trở về rồi. “Lần này, phải làm cho anh ta đến đây mà không về được! Thời gian qua tôi cũng lo lắng đủ rồi.”
Ngôn Dương lạnh lùng nói. “Nếu đối phương đã vội vã trở về như vậy thì chắc chắn đối phương đã có kế hoạch hoàn hảo, nên chúng ta vẫn phải cẩn thận hơn.”
“Ngược lại tôi muốn biết, những năm gần đây ông ta có phải là người bất khả chiến bại, hay là tôi vẫn cao hơn ông ta một bậc! Ảnh Họa Bì, ngày mai cậu đến hội quán để bảo vợ của tôi, tôi muốn bà ấy phải an toàn, cậu hiểu không?”
“Tôi hiểu, nếu ông ta dám động đến chị dâu thì ông ta phải dẫm lên xác tôi trước!”
Ảnh Họa Bì là một người rất tình cảm và chính trực, anh ta có thể giúp đỡ bạn bè của mình hết sức, cho dù nó có nguy hiểm đến tính mạng thì anh ta cũng không quan tâm.
Ngôn Dương nghe thấy anh ta nói lời này, thì trong lòng ông ấy cũng yên tâm hơn một chút.
Rốt cuộc chuyện gì nên đến thì nó cũng sẽ đến, nhiều năm như vậy rồi, mỗi khi đến nửa đêm ông ấy mơ mơ màng màng tỉnh lại, đều có thể nhìn thấy ông ta.
Ông ấy nhất định phải tự tay giết chết ông ta, làm cho ông ta…cả đời không được siêu thoát.
Ngôn Dương cúp điện thoại, khỏe miệng ông ấy nở một nụ cười hung ác, kèm theo hơi thở khát máu.
Lúc này ông ấy giống như một con quỷ satan đến từ địa ngục.
Ngày mai… Chính là chiến trường địa ngục của ông ta.
Ngày hôm sau, bốn giờ chiều Hứa Minh Tâm bắt đầu thử lễ phục.
Buổi tối sẽ có rất nhiều người của giới giải trí đến đây, tất cả những người này đều đứng đầu trong lĩnh vực thời trang, cô cũng không thể làm nhà họ Ngôn xấu mặt được. “Cái này thì sao?”
Cô nhìn xuống những ngón chân, cô cảm thấy nó giống như một vùng đất bằng phẳng.
Đã trôi qua lâu như vậy rồi, mà nó vẫn chưa có dấu hiệu lớn lên. “Đổi cái khác.”
Sau đó, Hứa Minh Tâm lại thay một chiếc váy màu xanh nhạt, bộ này để lộ ra tấm lưng trần đẹp của mình, bả vai của cô giống như cánh bướm, cảm giác chúng nó giống như sẽ cất cánh bay đi bất cứ lúc nào.
“Cậu ba, cậu đừng gây sự với tôi nữa, cậu cứ yên tâm ở nhà đi, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc vợ của cậu, dù sao vợ của cậu cũng là con gái nuôi của tôi, con bé cũng không phải là người ngoài, cậu vẫn chưa tin tôi à?”
“Anh có thể tất được rồi đó.” Cố Gia Huy nói bình thường, sau đó anh tắt điện thoại. “Thằng nhóc này, đúng là không có lễ phép.” Ngôn Dương nhìn về phía điện thoại bĩu môi nói.
Đúng lúc này, điện thoại của ông ấy lại vang lên một lần nữa, không ngờ là Ảnh Họa Bì gọi đến. “Có chuyện gì xảy ra à?”
“Tôi vừa nhận được tin tức từ một người cung cấp thông tin, anh ta…không ở London nữa, anh ta vượt qua eo biển giữa Đà Nẵng và London bằng một con tàu buôn lậu, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ đến Đà Nẵng trong một hôm nữa.”
“Hình như bây giờ anh ta đang làm việc thay cho Kettering, bây giờ chúng ta vẫn chưa biết bên dưới anh ta có bao nhiều đàn em, bọn họ có súng đạn không. Tôi không có người anh em nào trên biển cả, nên rất khó nắm bắt được đường đi của đội tàu buôn lậu. Tôi chỉ có thể đợi anh ta đi lên bờ rồi mới quyết định được.”
“Tôi đã cử người ở chợ đen đi ra ngoài, chỉ cần anh ta đi lên bờ thì bọn họ sẽ thông báo việc này cho anh.”
Ngôn Dương nghe nói như thế thì đôi mắt đại bàng của ông ấy hung hăng nheo lại, trong đó tỏa ra một tia lạnh lùng đáng sợ.
Ông ta…cuối cùng cũng trở về rồi. “Lần này, phải làm cho anh ta đến đây mà không về được! Thời gian qua tôi cũng lo lắng đủ rồi.”
Ngôn Dương lạnh lùng nói. “Nếu đối phương đã vội vã trở về như vậy thì chắc chắn đối phương đã có kế hoạch hoàn hảo, nên chúng ta vẫn phải cẩn thận hơn.”
“Ngược lại tôi muốn biết, những năm gần đây ông ta có phải là người bất khả chiến bại, hay là tôi vẫn cao hơn ông ta một bậc! Ảnh Họa Bì, ngày mai cậu đến hội quán để bảo vợ của tôi, tôi muốn bà ấy phải an toàn, cậu hiểu không?”
“Tôi hiểu, nếu ông ta dám động đến chị dâu thì ông ta phải dẫm lên xác tôi trước!”
Ảnh Họa Bì là một người rất tình cảm và chính trực, anh ta có thể giúp đỡ bạn bè của mình hết sức, cho dù nó có nguy hiểm đến tính mạng thì anh ta cũng không quan tâm.
Ngôn Dương nghe thấy anh ta nói lời này, thì trong lòng ông ấy cũng yên tâm hơn một chút.
Rốt cuộc chuyện gì nên đến thì nó cũng sẽ đến, nhiều năm như vậy rồi, mỗi khi đến nửa đêm ông ấy mơ mơ màng màng tỉnh lại, đều có thể nhìn thấy ông ta.
Ông ấy nhất định phải tự tay giết chết ông ta, làm cho ông ta…cả đời không được siêu thoát.
Ngôn Dương cúp điện thoại, khỏe miệng ông ấy nở một nụ cười hung ác, kèm theo hơi thở khát máu.
Lúc này ông ấy giống như một con quỷ satan đến từ địa ngục.
Ngày mai… Chính là chiến trường địa ngục của ông ta.
Ngày hôm sau, bốn giờ chiều Hứa Minh Tâm bắt đầu thử lễ phục.
Buổi tối sẽ có rất nhiều người của giới giải trí đến đây, tất cả những người này đều đứng đầu trong lĩnh vực thời trang, cô cũng không thể làm nhà họ Ngôn xấu mặt được. “Cái này thì sao?”
Cô nhìn xuống những ngón chân, cô cảm thấy nó giống như một vùng đất bằng phẳng.
Đã trôi qua lâu như vậy rồi, mà nó vẫn chưa có dấu hiệu lớn lên. “Đổi cái khác.”
Sau đó, Hứa Minh Tâm lại thay một chiếc váy màu xanh nhạt, bộ này để lộ ra tấm lưng trần đẹp của mình, bả vai của cô giống như cánh bướm, cảm giác chúng nó giống như sẽ cất cánh bay đi bất cứ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.