Chương 986
Nhị Tỷ
03/08/2022
Viên Hoài Nam cười khổ, cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, sống lưng Viên Hoài Nam lạnh toát, khắp người đều hôi lạnh.
Anh ta thật sự rất sợ nếu Cố Gia Huy mà tức giận đến mức muốn lấy mạng của mình, vậy thì chấm hết rồi.
Rất lâu sau anh mới nhả từng câu từng chữ: “Nếu như cậu dám động vào tay của cô ấy, tôi sẽ phế tứ chi của cậu.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi!”
Viên Hoài Nam nhanh chóng đáp lại, biết rằng anh đã cho phép rồi.
Anh ta thở hắt ra một hơi, dùng ánh mắt tiễn anh rời đi. Cố Gia Huy quay trở lại xe, Hứa Minh Tâm lo lắng hỏi: “Anh không làm gì Viên Hoài Nam chứ.”
“Không được nhắc đến tên cậu ta, anh không muốn nghe.”
“Um.”
Cô nhanh chóng ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Không ngờ vào chính lúc này điện thoại cô lại reo lên, là Viên Hoài Nam gọi đến. “Anh Huy đã đồng ý cho chúng ta quảng bá thêm lần nữa rồi, có lẽ tôi vẫn cần cô Tâm phối hợp một chút, cùng tôi ra ngoài ăn một bữa cơm
Nghe thấy mấy lời này, Hứa Minh Tâm kinh ngạc vô cùng, ngờ vực nhìn về hướng người đàn ông đang lái xe, anh vậy mà lại đồng ý rồi? “Ừm, anh quyết định thời gian và địa điểm “Giúp tôi cảm ơn anh Huy.
Hứa Minh Tâm vẫn còn muốn hỏi thêm Cổ đi.”
Gia Huy có trách phạt gì anh ta không, nhưng nghĩ lại lại thấy hỏi như vậy trước mặt anh không hay chút nào, làm giống như bản thân mình rất nghi ngờ anh vậy.
Chắc hẳn cũng chẳng có trách phạt gì, không thì anh cũng chẳng đồng ý chuyện đó. Cô ngắt điện thoại, bàn tay nhỏ nằm lấy vạt áo của anh, nói: “Anh đồng ý rồi sao?”
“Nếu như cậu ta tìm đến em, em kiểu gì cũng mềm lòng đồng ý, anh việc gì phải làm người xấu khiến em nhìn anh không vừa mắt?”
“Trời đất chứng giảm, em không hề nói em nhìn anh không vừa mắt, anh đẹp trai như vậy cho dù có ngắm không cũng thấy đủ rồi, có biết không hả?”
“Chú ba Cổ, anh đừng có tức giận mà, đều là do em không tốt, anh xem em tổn bao nhiều công sức để lấy lòng anh thế này, anh tha lỗi cho em đi mà. Anh cứ nghiêm mặt thế này thật sự rất dọa người đấy.”
“Nếu dọa người em có thể không nhìn.” Anh nhạt nhẽo nói, ngữ khí cứng nhắc. “Á, đau bụng quá.”
Hứa Minh Tâm đột nhiên ôm lấy bụng, kêu lên đau đớn.
Anh dừng xe ngay tắp lự, căng thẳng hỏi hạn: “Lẽ nào lúc nãy ăn đến hỏng bụng rồi sao?”
Lời của anh còn chưa nói hết không ngờ rằng cô lại nhồm người lên ôm lấy cổ anh, cánh môi áp sát vào tai anh, nói: “Chú ba Cổ, em biết sai rồi mà, anh thương em chút đi, đừng có giận dỗi em nữa.”
“Em…”
Cố Gia Huy không ngờ rằng con nhóc này lại lừa mình, anh cũng chỉ vì quá quan tâm lo lắng mà hỗn loạn, thông minh như vậy mà cũng không nhìn thấu vài vở kịch của cô.
Anh có chút tức giận định đẩy cô ra, nhưng không ngờ rằng con nhóc này vậy mà dám thè lưỡi ra.
Trong chớp mắt, người anh run lên dữ dội.
Ngay sau đó lỗ tai truyền đến âm thanh nhỏ nhẹ của cô: “Chú ba Cổ, em yêu anh, thật sự rất rất yêu anh. Em giúp Viên Hoài Nam chỉ bởi vì em cảm thấy anh ta và Chu Thị Linh đáng thương, nghĩ đến nếu là em và anh, thích nhau nhưng lại không đến được với nhau, như vậy rất đáng buồn. Em may mắn hơn anh ta không phải sao? Bố của Chu Thị Linh trước sau không đồng ý, nhưng ông cụ lại rất thích em, chỉ mong em mau gả cho anh sớm một chút. “Chú ba Cổ, không phải em rộng lượng, cho dù nhìn thấy anh và người phụ nữ khác ở cạnh nhau cũng như không tim không phổi, mà là do em biết anh sẽ không bao giờ phản bội em. Em cũng giống như vậy thôi, cho dù có bao nhiêu người đàn ông lượn lờ trước mặt em, em cũng sẽ không bao giờ phản bội anh. Em tin anh, cũng tin vào bản thân mình, anh có hiểu không?”
Anh ta thật sự rất sợ nếu Cố Gia Huy mà tức giận đến mức muốn lấy mạng của mình, vậy thì chấm hết rồi.
Rất lâu sau anh mới nhả từng câu từng chữ: “Nếu như cậu dám động vào tay của cô ấy, tôi sẽ phế tứ chi của cậu.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi!”
Viên Hoài Nam nhanh chóng đáp lại, biết rằng anh đã cho phép rồi.
Anh ta thở hắt ra một hơi, dùng ánh mắt tiễn anh rời đi. Cố Gia Huy quay trở lại xe, Hứa Minh Tâm lo lắng hỏi: “Anh không làm gì Viên Hoài Nam chứ.”
“Không được nhắc đến tên cậu ta, anh không muốn nghe.”
“Um.”
Cô nhanh chóng ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Không ngờ vào chính lúc này điện thoại cô lại reo lên, là Viên Hoài Nam gọi đến. “Anh Huy đã đồng ý cho chúng ta quảng bá thêm lần nữa rồi, có lẽ tôi vẫn cần cô Tâm phối hợp một chút, cùng tôi ra ngoài ăn một bữa cơm
Nghe thấy mấy lời này, Hứa Minh Tâm kinh ngạc vô cùng, ngờ vực nhìn về hướng người đàn ông đang lái xe, anh vậy mà lại đồng ý rồi? “Ừm, anh quyết định thời gian và địa điểm “Giúp tôi cảm ơn anh Huy.
Hứa Minh Tâm vẫn còn muốn hỏi thêm Cổ đi.”
Gia Huy có trách phạt gì anh ta không, nhưng nghĩ lại lại thấy hỏi như vậy trước mặt anh không hay chút nào, làm giống như bản thân mình rất nghi ngờ anh vậy.
Chắc hẳn cũng chẳng có trách phạt gì, không thì anh cũng chẳng đồng ý chuyện đó. Cô ngắt điện thoại, bàn tay nhỏ nằm lấy vạt áo của anh, nói: “Anh đồng ý rồi sao?”
“Nếu như cậu ta tìm đến em, em kiểu gì cũng mềm lòng đồng ý, anh việc gì phải làm người xấu khiến em nhìn anh không vừa mắt?”
“Trời đất chứng giảm, em không hề nói em nhìn anh không vừa mắt, anh đẹp trai như vậy cho dù có ngắm không cũng thấy đủ rồi, có biết không hả?”
“Chú ba Cổ, anh đừng có tức giận mà, đều là do em không tốt, anh xem em tổn bao nhiều công sức để lấy lòng anh thế này, anh tha lỗi cho em đi mà. Anh cứ nghiêm mặt thế này thật sự rất dọa người đấy.”
“Nếu dọa người em có thể không nhìn.” Anh nhạt nhẽo nói, ngữ khí cứng nhắc. “Á, đau bụng quá.”
Hứa Minh Tâm đột nhiên ôm lấy bụng, kêu lên đau đớn.
Anh dừng xe ngay tắp lự, căng thẳng hỏi hạn: “Lẽ nào lúc nãy ăn đến hỏng bụng rồi sao?”
Lời của anh còn chưa nói hết không ngờ rằng cô lại nhồm người lên ôm lấy cổ anh, cánh môi áp sát vào tai anh, nói: “Chú ba Cổ, em biết sai rồi mà, anh thương em chút đi, đừng có giận dỗi em nữa.”
“Em…”
Cố Gia Huy không ngờ rằng con nhóc này lại lừa mình, anh cũng chỉ vì quá quan tâm lo lắng mà hỗn loạn, thông minh như vậy mà cũng không nhìn thấu vài vở kịch của cô.
Anh có chút tức giận định đẩy cô ra, nhưng không ngờ rằng con nhóc này vậy mà dám thè lưỡi ra.
Trong chớp mắt, người anh run lên dữ dội.
Ngay sau đó lỗ tai truyền đến âm thanh nhỏ nhẹ của cô: “Chú ba Cổ, em yêu anh, thật sự rất rất yêu anh. Em giúp Viên Hoài Nam chỉ bởi vì em cảm thấy anh ta và Chu Thị Linh đáng thương, nghĩ đến nếu là em và anh, thích nhau nhưng lại không đến được với nhau, như vậy rất đáng buồn. Em may mắn hơn anh ta không phải sao? Bố của Chu Thị Linh trước sau không đồng ý, nhưng ông cụ lại rất thích em, chỉ mong em mau gả cho anh sớm một chút. “Chú ba Cổ, không phải em rộng lượng, cho dù nhìn thấy anh và người phụ nữ khác ở cạnh nhau cũng như không tim không phổi, mà là do em biết anh sẽ không bao giờ phản bội em. Em cũng giống như vậy thôi, cho dù có bao nhiêu người đàn ông lượn lờ trước mặt em, em cũng sẽ không bao giờ phản bội anh. Em tin anh, cũng tin vào bản thân mình, anh có hiểu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.