Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1023
Hà An Sinh
20/11/2021
Sau khi anh úp cái bát cuối cùng lên kệ liền đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ đưa tay sờ trán của cô, sau đó lại sờ trán mình, anh lập tức khẽ cau mày.
Vẫn còn hơi nóng.
Thử nhiệt độ trán thật ra là một hành động rất thân mật.
Có một giây phút nào đó, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tư Mộ Hàn trước đây đã trở về.
Tư Mộ Hàn thử nhiệt độ trán cô xong, vội vàng hứng nửa thau nước lạnh để bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Chờ một lúc cô tự mình bưng nước lên phòng, buổi tối đổi sang đắp khăn lạnh.”
Trong giọng nói nghe không ra bất cứ tình cảm gì nhưng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rất đủ.
Cô gật đầu: “Ừm.”
*
Sau khi rửa mặt qua loa, Nguyễn Tri Hạ bưng chậu nước lạnh kia lên phòng, dùng khăn mặt đã đắp trán trước đó, nhúng nước lạnh sau đó đắp lên trán.
Cô nhắm mắt suy nghĩ một số chuyện.
Trong nhà ông chú này cũng không có bao nhiêu phòng, đêm nay Tư Mộ Hàn hoặc là ngủ cùng cô hoặc là ngủ cùng ông chú kia.
Cô cảm thấy có thể Tư Mộ Hàn muốn ngủ cùng cô hơn.
Nghĩ như vậy cô liền vội mơ mơ màng màng thiếp đi.
Không biết qua bao lâu Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có người lấy cái khăn trên trán mình, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn ngồi bên cạnh giường, anh lấy cái khăn trên trán cô, xoay người nhúng vào chậu nước lạnh, vắt khô rồi gấp lại sau đó đắp lên trên trán cô.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện trong phòng rất sáng, theo nguồn sáng nhìn sang phát hiện Tư Mộ Hàn đang mở đèn pin trong điện thoại di động.
Điện thoại di động tuy không thể gọi điện thoại, nhưng còn có thể chiếu sáng.
Cô nghiêng đầu nên Tư Mộ Hàn không dễ đắp khăn, anh thấp giọng quát lớn một tiếng: “Đừng nhúc nhích.”
Nguyễn Tri Hạ vội vã nằm ngay lại để Tư Mộ Hàn đắp khăn cho cô dễ hơn.
Tư Mộ Hàn đắp khăn xong liền lấy điện thoại di động.
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Mấy giờ rồi? Anh vừa đi đâu vậy?”
“Mười giờ, có nên ra ngoài dạo một lát.”
Tư Mộ Hàn trả lời cứng nhắc, không nói thêm gì cả.
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy lại hỏi: “Đi ra ngoài làm gì?”
Tư Mộ Hàn chăm chú bấm điện thoại, giống như đang thử tín hiệu sóng điện thoại. Một lúc sau, anh ta đặt điện thoại sang một bên rồi nhìn Tri Hạ, lạnh lùng đáp: “Nằm ở trong này đi.”
Nguyễn Tri Hạ nghe theo lời Tư Mộ Hàn dịch vào phía trong, nằm sát cạnh tường. Chiếc giường không quá lớn, cảm giác như không đến 1 mét năm. Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ ngủ chung với nhau, cô phải nằm sát vào góc tường. Tư Mộ Hàn tắt đèn pin ở điện thoai rồi nằm xuống cạnh Tri Hạ. Anh ấy vừa ngả lưng xuống, chiếc giường càng trở nên chật chội. Nguyễn Tri Hạ nằm sát vào mép tường, nằm sát cạnh Tư Mộ Hàn nên cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy. Nguyễn Tri Hạ có phần hơi căng thẳng nên bám chặt lấy góc tường không dám cựa quậy.
Buổi đêm ở trên núi rất tĩnh lặng nên có thể nghe rõ tiếng thở của Tư Mộ Hàn nằm bên cạnh. Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có sự căng thẳng không tên. Đột nhiên Tư Mộ Hàn lên tiếng gọi cô: “Nguyễn Tri Hạ.”
“Uhm?” Nguyễn Tri Hạ đáp lại, lúc này cô mới phát hiện mình bị khàn tiếng.
Sau đó, Tư Mộ Hàn hạ thấp giọng nói: “Chăn”.
Khi đó Nguyễn Tri Hạ mới nhận thức được cô đã ôm hết chăn về phía mình, thế nên cô vội vàng đẩy chăn về phía Tư Mộ Hàn.
Hai người cùng nằm trên một chiếc giường, cùng đắp chung một chiếc chăn, không có gối để dựa đầu, xung quang là mùi gỗ ẩm ướt. Do trước đó Nguyễn Tri Hạ đã ngủ khá nhiều nên bây giờ cô không tài nào chợp mắt được. Cô mở to mắt, nghe nhịp thở của Tư Mộ Hàn có phần ổn định trở lại nên nghĩ anh ấy đã ngủ say, lúc này Nguyễn Tri Hạ mới nhẹ nhàng xoay người kéo chăn cho Tư Mộ Hàn.
“Tri Hạ, dù bây giờ tôi không có hứng thú với cô, nhưng tôi là đàn ông, nếu cô còn cựa quậy nữa thì tôi không dám chắc bản thân sẽ làm ra chuyện gì.”
Vẫn còn hơi nóng.
Thử nhiệt độ trán thật ra là một hành động rất thân mật.
Có một giây phút nào đó, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tư Mộ Hàn trước đây đã trở về.
Tư Mộ Hàn thử nhiệt độ trán cô xong, vội vàng hứng nửa thau nước lạnh để bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Chờ một lúc cô tự mình bưng nước lên phòng, buổi tối đổi sang đắp khăn lạnh.”
Trong giọng nói nghe không ra bất cứ tình cảm gì nhưng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rất đủ.
Cô gật đầu: “Ừm.”
*
Sau khi rửa mặt qua loa, Nguyễn Tri Hạ bưng chậu nước lạnh kia lên phòng, dùng khăn mặt đã đắp trán trước đó, nhúng nước lạnh sau đó đắp lên trán.
Cô nhắm mắt suy nghĩ một số chuyện.
Trong nhà ông chú này cũng không có bao nhiêu phòng, đêm nay Tư Mộ Hàn hoặc là ngủ cùng cô hoặc là ngủ cùng ông chú kia.
Cô cảm thấy có thể Tư Mộ Hàn muốn ngủ cùng cô hơn.
Nghĩ như vậy cô liền vội mơ mơ màng màng thiếp đi.
Không biết qua bao lâu Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có người lấy cái khăn trên trán mình, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn ngồi bên cạnh giường, anh lấy cái khăn trên trán cô, xoay người nhúng vào chậu nước lạnh, vắt khô rồi gấp lại sau đó đắp lên trên trán cô.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện trong phòng rất sáng, theo nguồn sáng nhìn sang phát hiện Tư Mộ Hàn đang mở đèn pin trong điện thoại di động.
Điện thoại di động tuy không thể gọi điện thoại, nhưng còn có thể chiếu sáng.
Cô nghiêng đầu nên Tư Mộ Hàn không dễ đắp khăn, anh thấp giọng quát lớn một tiếng: “Đừng nhúc nhích.”
Nguyễn Tri Hạ vội vã nằm ngay lại để Tư Mộ Hàn đắp khăn cho cô dễ hơn.
Tư Mộ Hàn đắp khăn xong liền lấy điện thoại di động.
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Mấy giờ rồi? Anh vừa đi đâu vậy?”
“Mười giờ, có nên ra ngoài dạo một lát.”
Tư Mộ Hàn trả lời cứng nhắc, không nói thêm gì cả.
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy lại hỏi: “Đi ra ngoài làm gì?”
Tư Mộ Hàn chăm chú bấm điện thoại, giống như đang thử tín hiệu sóng điện thoại. Một lúc sau, anh ta đặt điện thoại sang một bên rồi nhìn Tri Hạ, lạnh lùng đáp: “Nằm ở trong này đi.”
Nguyễn Tri Hạ nghe theo lời Tư Mộ Hàn dịch vào phía trong, nằm sát cạnh tường. Chiếc giường không quá lớn, cảm giác như không đến 1 mét năm. Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ ngủ chung với nhau, cô phải nằm sát vào góc tường. Tư Mộ Hàn tắt đèn pin ở điện thoai rồi nằm xuống cạnh Tri Hạ. Anh ấy vừa ngả lưng xuống, chiếc giường càng trở nên chật chội. Nguyễn Tri Hạ nằm sát vào mép tường, nằm sát cạnh Tư Mộ Hàn nên cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy. Nguyễn Tri Hạ có phần hơi căng thẳng nên bám chặt lấy góc tường không dám cựa quậy.
Buổi đêm ở trên núi rất tĩnh lặng nên có thể nghe rõ tiếng thở của Tư Mộ Hàn nằm bên cạnh. Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có sự căng thẳng không tên. Đột nhiên Tư Mộ Hàn lên tiếng gọi cô: “Nguyễn Tri Hạ.”
“Uhm?” Nguyễn Tri Hạ đáp lại, lúc này cô mới phát hiện mình bị khàn tiếng.
Sau đó, Tư Mộ Hàn hạ thấp giọng nói: “Chăn”.
Khi đó Nguyễn Tri Hạ mới nhận thức được cô đã ôm hết chăn về phía mình, thế nên cô vội vàng đẩy chăn về phía Tư Mộ Hàn.
Hai người cùng nằm trên một chiếc giường, cùng đắp chung một chiếc chăn, không có gối để dựa đầu, xung quang là mùi gỗ ẩm ướt. Do trước đó Nguyễn Tri Hạ đã ngủ khá nhiều nên bây giờ cô không tài nào chợp mắt được. Cô mở to mắt, nghe nhịp thở của Tư Mộ Hàn có phần ổn định trở lại nên nghĩ anh ấy đã ngủ say, lúc này Nguyễn Tri Hạ mới nhẹ nhàng xoay người kéo chăn cho Tư Mộ Hàn.
“Tri Hạ, dù bây giờ tôi không có hứng thú với cô, nhưng tôi là đàn ông, nếu cô còn cựa quậy nữa thì tôi không dám chắc bản thân sẽ làm ra chuyện gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.