Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1044
Hà An Sinh
22/11/2021
Chưogn 1044:
Anh nói xong, quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ muốn tới sao không gọi trước cho anh, lỡ như lúc em tới anh có bệnh nhân, chuyến đi này chẳng phải em không được gì rồi sao?”
Nguyễn Tri Hạ cười một tiếng, nói: “Đang muốn gọi cho anh thì anh đã đến rồi, hơn nữa bây giờ anh cũng chưa có bệnh nhân.”
Lưu Chiến Hằng cười, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe hơi sau hai người.
Anh biết Nguyễn Tri Hạ cũng mua xe rồi, mà phía sau hai người chỉ có một chiếc xe, còn là một chiếc Bentley.
Chiếc Bentley này dĩ nhiên là của Tư Mộ Hàn.
Cũng chứng minh hai người Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ cùng nhau tới, không phải ngẫu nhiên gặp ở đây.
Lưu Chiến Hằng vô cùng tự nhiên mà dời tầm mắt, mỉm cười nói: “Mời đi theo tôi.”
Đến văn phòng, Lưu Chiến Hằng dặn thư ký châm trà cho Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ, trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Tôi không ngờ anh Tư thực sự đến tìm tôi để khám bệnh.”
“Anh Lưu nổi tiếng ở nước ngoài, trong nước không tìm được bác sĩ tâm lí nào tốt hơn anh.” Lời nói của Tư Mộ Hàn tuy giống như đang khen ngợi, nhưng lại nghe không ra giọng điệu khen ngợi nào, bình thường tựa như chỉ đang kể lại một sự thật hiển nhiên.
Tựa như đang nói: Nếu như trong nước không phải tìm không được bác sĩ tâm lý tốt hơn anh, sao tôi lại tới tìm anh?
Nhưng Lưu Chiến Hằng có thể hiểu như vậy hay không thì không biết.
Ý cười trên mặt Lưu Chiến Hằng phai nhạt mấy phần, lấy cuốn vở ra, nói: “Anh Tư có thể nói đơn giản về tình trạng của mình.”
Tư Mộ Hàn không lập tức mở miệng, mà quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ nói: “Em nói đi.”
“Tình trạng của anh để em nói sao?”
Tư Mộ Hàn hỏi ngược lại cô: “Em hiểu rõ hơn anh, không phải sao?”
Nguyễn Tri Hạ tỉ mỉ suy nghĩ lại, hình như đúng là như vậy.
Tư Mộ Hàn là người trong cuộc, trí nhớ của anh thay đổi mấy lần, làm người thân bên cạnh anh, trái lại cảm nhận rõ hơn một chút.
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi nói: “Được, vậy em nói giúp anh.”
Sau đó, cô quay đầu nhìn Lưu Chiến Hằng, vẻ mặt nghiêm túc mà bắt đầu nói: “Sớm nhất là ba năm trước, Tư Mộ Hàn bị chuyên gia thôi miên thôi miên sâu, quên đi tất cả ký ức trước kia và tất cả mọi người, khoảng thời gian trước hơi có chuyển biến tốt, nhưng ký ức bảy tám năm gần đây của anh ấy lại thiếu hụt……”
Nguyễn Tri Hạ cố gắng nói rõ ràng, cô nói xong, liền hỏi Lưu Chiến Hằng: “Anh nghe hiểu không?”
“Đương nhiên anh nghe hiểu rồi.” Lưu Chiến Hằng ngừng một chút mới tiếp tục nói: “Nhưng so với bệnh tình của Anh Tư, anh càng muốn biết năm đó ai đã thôi miên cho Anh Tư.”
Tư Mộ Hàn cười gằn thành tiếng: “Anh muốn biết, tôi liền phải nói anh biết sao? Anh nghĩ anh là ai?”
Giọng điệu cực kì kiêu ngạo, đây chính là Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ không chút biến sắc bắt lấy tay anh, ra hiệu anh nên khiêm tốn một chút.
Tư Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt không hiểu.
Lưu Chiến Hằng sớm đã biết được tính tình của Tư Mộ Hàn, vẻ mặt có chút nhăn nhó, nhưng cũng không nổi giận trở mặt tại chỗ.
“Anh Tư đã không muốn nói, tôi cũng không ép buộc.” Lưu Chiến Hằng đứng dậy: “Tôi cũng chỉ hiểu sơ một hai về thôi miên, không đến mức có thể để anh hoàn toàn khôi phục và đạt hiệu quả, nhưng có thể giúp anh khôi phục.”
Tư Mộ Hàn còn chưa lên tiếng, trái lại Nguyễn Tri Hạ sốt sắng hỏi: “Anh muốn làm thế nào?”
Lưu Chiến Hằng lấy ra một cái bật lửa từ trong ngăn kéo của bàn làm việc, cười với Nguyễn Tri Hạ nói: “Mất trí nhớ và ký ức hỗn loạn liên quan đến thôi miên, đương nhiên phải dùng thôi miên để giải quyết.”
“Tách” một tiếng, Lưu Chiến Hằng nhấn chốt mở bật lửa, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt nghiêm túc: “Tư Mộ Hàn, nhìn nó đi.”
Lưu Chiến Hằng nâng cao bật lửa, ra hiệu Tư Mộ Hàn nhìn ngọn lửa.
Tư Mộ Hàn hết sức hợp tác với anh ta.
Anh nói xong, quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ muốn tới sao không gọi trước cho anh, lỡ như lúc em tới anh có bệnh nhân, chuyến đi này chẳng phải em không được gì rồi sao?”
Nguyễn Tri Hạ cười một tiếng, nói: “Đang muốn gọi cho anh thì anh đã đến rồi, hơn nữa bây giờ anh cũng chưa có bệnh nhân.”
Lưu Chiến Hằng cười, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe hơi sau hai người.
Anh biết Nguyễn Tri Hạ cũng mua xe rồi, mà phía sau hai người chỉ có một chiếc xe, còn là một chiếc Bentley.
Chiếc Bentley này dĩ nhiên là của Tư Mộ Hàn.
Cũng chứng minh hai người Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ cùng nhau tới, không phải ngẫu nhiên gặp ở đây.
Lưu Chiến Hằng vô cùng tự nhiên mà dời tầm mắt, mỉm cười nói: “Mời đi theo tôi.”
Đến văn phòng, Lưu Chiến Hằng dặn thư ký châm trà cho Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ, trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Tôi không ngờ anh Tư thực sự đến tìm tôi để khám bệnh.”
“Anh Lưu nổi tiếng ở nước ngoài, trong nước không tìm được bác sĩ tâm lí nào tốt hơn anh.” Lời nói của Tư Mộ Hàn tuy giống như đang khen ngợi, nhưng lại nghe không ra giọng điệu khen ngợi nào, bình thường tựa như chỉ đang kể lại một sự thật hiển nhiên.
Tựa như đang nói: Nếu như trong nước không phải tìm không được bác sĩ tâm lý tốt hơn anh, sao tôi lại tới tìm anh?
Nhưng Lưu Chiến Hằng có thể hiểu như vậy hay không thì không biết.
Ý cười trên mặt Lưu Chiến Hằng phai nhạt mấy phần, lấy cuốn vở ra, nói: “Anh Tư có thể nói đơn giản về tình trạng của mình.”
Tư Mộ Hàn không lập tức mở miệng, mà quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ nói: “Em nói đi.”
“Tình trạng của anh để em nói sao?”
Tư Mộ Hàn hỏi ngược lại cô: “Em hiểu rõ hơn anh, không phải sao?”
Nguyễn Tri Hạ tỉ mỉ suy nghĩ lại, hình như đúng là như vậy.
Tư Mộ Hàn là người trong cuộc, trí nhớ của anh thay đổi mấy lần, làm người thân bên cạnh anh, trái lại cảm nhận rõ hơn một chút.
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi nói: “Được, vậy em nói giúp anh.”
Sau đó, cô quay đầu nhìn Lưu Chiến Hằng, vẻ mặt nghiêm túc mà bắt đầu nói: “Sớm nhất là ba năm trước, Tư Mộ Hàn bị chuyên gia thôi miên thôi miên sâu, quên đi tất cả ký ức trước kia và tất cả mọi người, khoảng thời gian trước hơi có chuyển biến tốt, nhưng ký ức bảy tám năm gần đây của anh ấy lại thiếu hụt……”
Nguyễn Tri Hạ cố gắng nói rõ ràng, cô nói xong, liền hỏi Lưu Chiến Hằng: “Anh nghe hiểu không?”
“Đương nhiên anh nghe hiểu rồi.” Lưu Chiến Hằng ngừng một chút mới tiếp tục nói: “Nhưng so với bệnh tình của Anh Tư, anh càng muốn biết năm đó ai đã thôi miên cho Anh Tư.”
Tư Mộ Hàn cười gằn thành tiếng: “Anh muốn biết, tôi liền phải nói anh biết sao? Anh nghĩ anh là ai?”
Giọng điệu cực kì kiêu ngạo, đây chính là Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ không chút biến sắc bắt lấy tay anh, ra hiệu anh nên khiêm tốn một chút.
Tư Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt không hiểu.
Lưu Chiến Hằng sớm đã biết được tính tình của Tư Mộ Hàn, vẻ mặt có chút nhăn nhó, nhưng cũng không nổi giận trở mặt tại chỗ.
“Anh Tư đã không muốn nói, tôi cũng không ép buộc.” Lưu Chiến Hằng đứng dậy: “Tôi cũng chỉ hiểu sơ một hai về thôi miên, không đến mức có thể để anh hoàn toàn khôi phục và đạt hiệu quả, nhưng có thể giúp anh khôi phục.”
Tư Mộ Hàn còn chưa lên tiếng, trái lại Nguyễn Tri Hạ sốt sắng hỏi: “Anh muốn làm thế nào?”
Lưu Chiến Hằng lấy ra một cái bật lửa từ trong ngăn kéo của bàn làm việc, cười với Nguyễn Tri Hạ nói: “Mất trí nhớ và ký ức hỗn loạn liên quan đến thôi miên, đương nhiên phải dùng thôi miên để giải quyết.”
“Tách” một tiếng, Lưu Chiến Hằng nhấn chốt mở bật lửa, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt nghiêm túc: “Tư Mộ Hàn, nhìn nó đi.”
Lưu Chiến Hằng nâng cao bật lửa, ra hiệu Tư Mộ Hàn nhìn ngọn lửa.
Tư Mộ Hàn hết sức hợp tác với anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.