Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1079
Hà An Sinh
24/11/2021
Lúc cô làm cơm xong, Tư Hạ đúng lúc tỉnh dậy.
Tư Hạ dụi mắt ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, con bé nhìn Nguyễn Tri Hạ, lại nhìn vị trí bên cạnh cô. . truyện kiếm hiệp hay
Nguyễn Tri Hạ kiếm một cái cớ: “Ba phải tới công ty tăng ca rồi.”
“Ồ.” Tăng ca a, mỗi ngày ba đều phải tăng ca.
Tư Hạ như tiểu đại nhân gật gật đầu, cầm cái muỗng ăn cơm.
Con bé mới đem thức ăn đưa đến trong miệng nhai một chút, vẻ mặt liền đau khổ nôn trở về trong chén, hét lên: “Mặn quá.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, vội vàng rót ly nước cho Tư Hạ, ngay sau đó tự mình nếm thử thức ăn.
Cô vừa làm cơm xong, đã gặp thức ăn trước cho Tư Hạ, vẫn chưa nếm qua.
Gắp một đũa thức ăn đưa vào trong miệng, cô chẳng qua là nếm một chút, liền lập tức phun ra ngoài.
Mặn đến phát đắng.
Tư Hạ ôm ly nước “ừng ực ừng ực” uống một ly nước lớn, lúc này chớp mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, hỏi cô: “Mặn phải không.”
“Mặn.” Nguyễn Tri Hạ để đũa xuống: “Chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”
Tư Hạ vui vẻ vỗ tay: “Được.”
Cũng may là chưa quá muộn.
Nguyễn Tri Hạ mặc thêm cho Tư Hạ cái áo khoác, liền dẫn con bé chuẩn bị đi ra ngoài.
Kết quả vừa mở cửa, cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn đứng ở bên cạnh cửa.
Trên người anh còn mặc quần tây cùng áo sơ mi, một tay nhét vào trong túi quần tây, một tay khác cầm điếu thuốc, hơi cong một chân, dựa vào vách tường, giống như là phác họa bức tranh cảnh đẹp ý vui.
Nguyễn Tri Hạ nhớ đến, khi nãy lúc anh ra khỏi cửa, quên đem theo áo khoác.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tư Mộ Hàn cũng quay đầu, anh nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái, theo bản năng đem thuốc lá trong tay dập tắt.
Tư Hạ vui vẻ chạy đến kéo tay anh, ngửa đầu nhìn anh: “Ba!”
Nhưng con bé rất nhanh lại cau mày ghét bỏ: “Thúi thúi.”
Con bé nói mùi thuốc lá trên người Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ lơ đãng liếc một cái, liền chú ý đến vô số gạt tàn lớn nhỏ trên mặt đất, cùng với không biết bao nhiêu tàn thuốc.
Tư Mộ Hàn mặt không cảm xúc nói: “Anh về lấy áo khoác.”
Anh nói xong, liền quay thẳng người vào nhà.
Nguyễn Tri Hạ lại nhìn đầu thuốc trên mặt đất, chỉ là về lấy áo khoác, hay là căn bản vẫn chưa đi?
Trong nháy mắt cô có chút mềm lòng.
Nhưng rất nhanh, cô lại cứng rắn hạ quyết tâm, lúc chờ Tư Mộ Hàn cầm áo khoác đi ra, Nguyễn Tri Hạ trầm mặc nói một câu: “Lúc đi, dọn hết đầu thuốc trước cửa rồi hãy đi.”
Cô hài lòng nhìn gương mặt không có biểu cảm gì của Tư Mộ Hàn, có chút cứng đờ.
Ngay sau đó, cô dắt tay Tư Hạ đi ra ngoài: “Chúng ta đi.”
“Ba thì sao?”
“Ba không đói, ăn thuốc no rồi.”
Tư Hạ đối với lời nói của Nguyễn Tri Hạ biểu hiện vô cùng hiếu kỳ: “Ăn thuốc no rồi?”
Con bé biết thuốc là gì, chỉ là hiếu kì ăn thuốc sao lại có thể ăn no.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười nói: “Đó là năng lực đặc biệt của ba con, dù sao con chỉ cần biết ba đã ăn no rồi là được.”
Tư Hạ lờ mờ gật đầu.
……
Tư Hạ dụi mắt ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, con bé nhìn Nguyễn Tri Hạ, lại nhìn vị trí bên cạnh cô. . truyện kiếm hiệp hay
Nguyễn Tri Hạ kiếm một cái cớ: “Ba phải tới công ty tăng ca rồi.”
“Ồ.” Tăng ca a, mỗi ngày ba đều phải tăng ca.
Tư Hạ như tiểu đại nhân gật gật đầu, cầm cái muỗng ăn cơm.
Con bé mới đem thức ăn đưa đến trong miệng nhai một chút, vẻ mặt liền đau khổ nôn trở về trong chén, hét lên: “Mặn quá.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, vội vàng rót ly nước cho Tư Hạ, ngay sau đó tự mình nếm thử thức ăn.
Cô vừa làm cơm xong, đã gặp thức ăn trước cho Tư Hạ, vẫn chưa nếm qua.
Gắp một đũa thức ăn đưa vào trong miệng, cô chẳng qua là nếm một chút, liền lập tức phun ra ngoài.
Mặn đến phát đắng.
Tư Hạ ôm ly nước “ừng ực ừng ực” uống một ly nước lớn, lúc này chớp mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, hỏi cô: “Mặn phải không.”
“Mặn.” Nguyễn Tri Hạ để đũa xuống: “Chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”
Tư Hạ vui vẻ vỗ tay: “Được.”
Cũng may là chưa quá muộn.
Nguyễn Tri Hạ mặc thêm cho Tư Hạ cái áo khoác, liền dẫn con bé chuẩn bị đi ra ngoài.
Kết quả vừa mở cửa, cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn đứng ở bên cạnh cửa.
Trên người anh còn mặc quần tây cùng áo sơ mi, một tay nhét vào trong túi quần tây, một tay khác cầm điếu thuốc, hơi cong một chân, dựa vào vách tường, giống như là phác họa bức tranh cảnh đẹp ý vui.
Nguyễn Tri Hạ nhớ đến, khi nãy lúc anh ra khỏi cửa, quên đem theo áo khoác.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tư Mộ Hàn cũng quay đầu, anh nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái, theo bản năng đem thuốc lá trong tay dập tắt.
Tư Hạ vui vẻ chạy đến kéo tay anh, ngửa đầu nhìn anh: “Ba!”
Nhưng con bé rất nhanh lại cau mày ghét bỏ: “Thúi thúi.”
Con bé nói mùi thuốc lá trên người Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ lơ đãng liếc một cái, liền chú ý đến vô số gạt tàn lớn nhỏ trên mặt đất, cùng với không biết bao nhiêu tàn thuốc.
Tư Mộ Hàn mặt không cảm xúc nói: “Anh về lấy áo khoác.”
Anh nói xong, liền quay thẳng người vào nhà.
Nguyễn Tri Hạ lại nhìn đầu thuốc trên mặt đất, chỉ là về lấy áo khoác, hay là căn bản vẫn chưa đi?
Trong nháy mắt cô có chút mềm lòng.
Nhưng rất nhanh, cô lại cứng rắn hạ quyết tâm, lúc chờ Tư Mộ Hàn cầm áo khoác đi ra, Nguyễn Tri Hạ trầm mặc nói một câu: “Lúc đi, dọn hết đầu thuốc trước cửa rồi hãy đi.”
Cô hài lòng nhìn gương mặt không có biểu cảm gì của Tư Mộ Hàn, có chút cứng đờ.
Ngay sau đó, cô dắt tay Tư Hạ đi ra ngoài: “Chúng ta đi.”
“Ba thì sao?”
“Ba không đói, ăn thuốc no rồi.”
Tư Hạ đối với lời nói của Nguyễn Tri Hạ biểu hiện vô cùng hiếu kỳ: “Ăn thuốc no rồi?”
Con bé biết thuốc là gì, chỉ là hiếu kì ăn thuốc sao lại có thể ăn no.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười nói: “Đó là năng lực đặc biệt của ba con, dù sao con chỉ cần biết ba đã ăn no rồi là được.”
Tư Hạ lờ mờ gật đầu.
……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.