Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1134
Hà An Sinh
28/11/2021
“Thời gian làm việc, không nói chuyện riêng.” Nguyễn Tri Hạ là không muốn nói chuyện này với Tần Thủy San.
Cho tới bây giờ, trên đời này, người có thể làm cô thoải mái nói ra tất cả mọi chuyện, có lẽ chỉ có Thẩm Lệ thôi.
Tần Thủy San thấy Nguyễn Tri Hạ cố chấp như vậy thì cũng không ép nữa: “Được rồi, cô không muốn nói thì thôi, nhưng mà tôi phải nhắc nhở cô một chút, Tô Miên cũng không phải là đèn cạn dầu đâu.”
Ba của Tần Thủy San là Giám đốc nhà đài, cũng xem như một nhân vật lãnh đạo không nhỏ.
Nhưng ba của Tô Miên còn là nhân vật lớn hơn nữa, nói tới, hai người đều là người ở chung một vòng luẩn quẩn, Tần Thủy San cũng quen cô ta.
Nguyễn Tri Hạ hỏi cô ta: “Nói thế nào?”
Tần Thủy San khuấy cà phê, nghĩ tới nghĩ lui, sau đó lên tiếng nói: “Nói thế nào nhỉ, vị trí của Tô Miên trong vòng luẩn quẩn này của bọn tôi, cũng giống như vị trí của Tư Cẩm Vân trong giới kinh doanh vậy.”
Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Nguyên nhân chính là vì Tư Cẩm Vân và Tô Miên đều được người ta theo đuổi mà lớn lên, cho nên mới cực kỳ kiêu ngạo, hai người này mới có thể làm bạn với nhau.
Nhưng mà, loại tình bạn này cũng không thể chống lại được thử thách.
Thấy Nguyễn Tri Hạ nghe nghiêm túc như vậy, Tần Thủy San dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà, bình thường thái độ làm người của Tô Miên rất khiêm tốn, tuy là vậy, người đắc tội với cô ta đều không có kết quả tốt.”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ nghĩ, hỏi Tần Thủy San: “Rốt cuộc cha của cô ta có lai lịch gì?”
Cô vẫn luôn nghe nói trong nhà của Tô Miên không đơn giản, nhưng cũng không hiểu rõ tình huống trong nhà của Tô Miên
cho lắm.
Bây giờ cô nghe Tần Thủy San nói như vậy, ngược lại thật sự có chút tò mò.
“Không biết, cũng không ai biết.” Tần Thủy San lắc lắc đầu: “Cho nên mới nói cô ta khiêm tốn đấy, cô cũng biết, đầu năm nay, người càng có địa vị thì lại càng khiêm tốn, nhưng nếu gặp phải chút người chút chuyện gì đó, đều có thể nhanh chóng giải quyết xong.”
“Tóm lại ấy, cô đề phòng Tô Miên một chút là được rồi.
Biết Tần Thủy San có lòng tốt nhắc nhở mình, Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Tần Thủy San từ chối cho ý kiến cười một tiếng.
Đi ra từ phòng làm việc của Tần Thủy San, Nguyễn Tri Hạ nhận được điện thoại của Tư Mộ Hàn.
“Giữa trưa cùng nhau ăn cơm, buổi chiều đi xem áo cưới với anh.”
“Anh rảnh rỗi thế à?”
“Anh chỉ là một nhân viên mà thôi, đương nhiên phải xem trọng chuyện của bà chủ hơn rồi.”
Tư Mộ Hàn tự về sớm, còn mượn danh nghĩa của cô nữa.
Tuy rằng bây giờ Tư thị là của cô, nhưng mà người quản lý vẫn là Tư Mộ Hàn.
Dù sao đối với việc kinh doanh, cô chính là dốt đặc cán mai.
Nếu Tư Mộ Hàn đã thảnh thơi như vậy, đương nhiên Nguyễn Tri Hạ cũng đồng ý.
Hai người cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó đi đến tiệm áo cưới.
Tiệm áo cưới cũng là sản nghiệp thuộc Tư thị, trước khi Nguyễn Tri Hạ đến xem áo cưới, Thời Dũng đã sắp xếp xong tất cả rồi.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, con người Thời Dũng này rất toàn năng.
“Anh trả lương cho trợ lý Thời bao nhiêu vậy?” Nguyễn Tri Hạ đột nhiên tò mò.
Tư Mộ Hàn cười một tiếng: “Em đoán xem.”
Nguyễn Tri Hạ đấm anh một cái, Tư Mộ Hàn bắt được tay cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không nhớ rõ lắm, dù sao lương một năm cũng mấy tỷ ấy, mỗi năm đều tăng lương, anh thật sự không nhớ rõ.”
Cho tới bây giờ, trên đời này, người có thể làm cô thoải mái nói ra tất cả mọi chuyện, có lẽ chỉ có Thẩm Lệ thôi.
Tần Thủy San thấy Nguyễn Tri Hạ cố chấp như vậy thì cũng không ép nữa: “Được rồi, cô không muốn nói thì thôi, nhưng mà tôi phải nhắc nhở cô một chút, Tô Miên cũng không phải là đèn cạn dầu đâu.”
Ba của Tần Thủy San là Giám đốc nhà đài, cũng xem như một nhân vật lãnh đạo không nhỏ.
Nhưng ba của Tô Miên còn là nhân vật lớn hơn nữa, nói tới, hai người đều là người ở chung một vòng luẩn quẩn, Tần Thủy San cũng quen cô ta.
Nguyễn Tri Hạ hỏi cô ta: “Nói thế nào?”
Tần Thủy San khuấy cà phê, nghĩ tới nghĩ lui, sau đó lên tiếng nói: “Nói thế nào nhỉ, vị trí của Tô Miên trong vòng luẩn quẩn này của bọn tôi, cũng giống như vị trí của Tư Cẩm Vân trong giới kinh doanh vậy.”
Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Nguyên nhân chính là vì Tư Cẩm Vân và Tô Miên đều được người ta theo đuổi mà lớn lên, cho nên mới cực kỳ kiêu ngạo, hai người này mới có thể làm bạn với nhau.
Nhưng mà, loại tình bạn này cũng không thể chống lại được thử thách.
Thấy Nguyễn Tri Hạ nghe nghiêm túc như vậy, Tần Thủy San dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà, bình thường thái độ làm người của Tô Miên rất khiêm tốn, tuy là vậy, người đắc tội với cô ta đều không có kết quả tốt.”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ nghĩ, hỏi Tần Thủy San: “Rốt cuộc cha của cô ta có lai lịch gì?”
Cô vẫn luôn nghe nói trong nhà của Tô Miên không đơn giản, nhưng cũng không hiểu rõ tình huống trong nhà của Tô Miên
cho lắm.
Bây giờ cô nghe Tần Thủy San nói như vậy, ngược lại thật sự có chút tò mò.
“Không biết, cũng không ai biết.” Tần Thủy San lắc lắc đầu: “Cho nên mới nói cô ta khiêm tốn đấy, cô cũng biết, đầu năm nay, người càng có địa vị thì lại càng khiêm tốn, nhưng nếu gặp phải chút người chút chuyện gì đó, đều có thể nhanh chóng giải quyết xong.”
“Tóm lại ấy, cô đề phòng Tô Miên một chút là được rồi.
Biết Tần Thủy San có lòng tốt nhắc nhở mình, Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Tần Thủy San từ chối cho ý kiến cười một tiếng.
Đi ra từ phòng làm việc của Tần Thủy San, Nguyễn Tri Hạ nhận được điện thoại của Tư Mộ Hàn.
“Giữa trưa cùng nhau ăn cơm, buổi chiều đi xem áo cưới với anh.”
“Anh rảnh rỗi thế à?”
“Anh chỉ là một nhân viên mà thôi, đương nhiên phải xem trọng chuyện của bà chủ hơn rồi.”
Tư Mộ Hàn tự về sớm, còn mượn danh nghĩa của cô nữa.
Tuy rằng bây giờ Tư thị là của cô, nhưng mà người quản lý vẫn là Tư Mộ Hàn.
Dù sao đối với việc kinh doanh, cô chính là dốt đặc cán mai.
Nếu Tư Mộ Hàn đã thảnh thơi như vậy, đương nhiên Nguyễn Tri Hạ cũng đồng ý.
Hai người cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó đi đến tiệm áo cưới.
Tiệm áo cưới cũng là sản nghiệp thuộc Tư thị, trước khi Nguyễn Tri Hạ đến xem áo cưới, Thời Dũng đã sắp xếp xong tất cả rồi.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, con người Thời Dũng này rất toàn năng.
“Anh trả lương cho trợ lý Thời bao nhiêu vậy?” Nguyễn Tri Hạ đột nhiên tò mò.
Tư Mộ Hàn cười một tiếng: “Em đoán xem.”
Nguyễn Tri Hạ đấm anh một cái, Tư Mộ Hàn bắt được tay cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không nhớ rõ lắm, dù sao lương một năm cũng mấy tỷ ấy, mỗi năm đều tăng lương, anh thật sự không nhớ rõ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.