Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1145
Hà An Sinh
29/11/2021
Người làm cũng nhìn ra là Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ đang cãi nhau, không dám lên tiếng, nhưng lại bị hành động của Mạc Hạ chọc cười.
Có điều, các cô ấy cũng không dám cười ra tiếng, cả đám nhao nhao cúi đầu nhịn cười.
Nguyễn Tri Hạ liếc Tư Mộ Hàn, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía anh.
Không muốn nhìn anh.
Tư Mộ Hàn khoanh hai tay, mặt không cảm xúc ngồi cạnh cô, cả người đều tỏa ra hơi lạnh.
Người làm đã làm xong bữa tối cũng không dám đi gọi bọn họ, đành phải đi đường vòng mà đến cạnh Mạc Hạ gọi bé: “Cô chủ nhỏ, ăn cơm đi!”
“A! Ăn cơm.” Lúc bình thường, Mạc Hạ rất hăng hái đối với chuyện ăn cơm này.
Bé ôm robot, từ trên ghế sofa trượt xuống, định đi đến phòng ăn với người làm.
Tư Mộ Hàn một mình ngồi một bên, Mạc Hạ và Nguyễn Tri Hạ ngồi ở đối diện anh.
Chỗ ngồi của một nhà ba người, được phân chia rạch ròi.
Lúc Mạc Hạ ăn cơm vẫn ngoan ngoãn như trước, muốn ăn cái gì sẽ chỉ cho Nguyễn Tri Hạ, để Nguyễn Tri Hạ gắp cho bé.
“Muốn ăn súp lơ kia!”
“Muốn ăn chân gà…”
“Ăn chân gà cũng được, nhưng phải ăn một miếng rau…”
Trẻ con thường không thích ăn rau.
Nguyễn Tri Hạ muốn Mạc Hạ ăn rau, thì phải nói điều kiện với bé.
Mạc Hạ tuy không thích ăn, nhưng vì chân gà, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn một miếng.
Tư Mộ Hàn lạnh mắt nhìn hai mẹ con đối diện ấm áp hài hòa, lại cúi đầu nhìn bát cơm trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy không muốn ăn nữa.
Anh đập đôi đũa lên bàn cơm một cái ‘bốp’: Anh ăn no rồi.”
Thấy Nguyễn Tri Hạ không phản ứng, anh lớn tiếng lặp lại: “Anh nói, anh ăn no rồi!”
Nguyễn Tri Hạ sao lại không biết anh cố ý đập đôi đũa lên bàn cơm như vậy là vì muốn thu hút sự chú ý của cô.
Cô ngước mắt, liếc nhìn Tư Mộ Hàn: “Ăn no rồi thì thôi, em với Hạ Hạ còn chưa ăn no.”
Mạc Hạ ngẩng đầu lên từ trong chén của mình, nói không rõ ràng: “Hạ Hạ còn chưa ăn no.”
“Được, tiếp tục ăn cơm của con.” Nguyễn Tri Hạ lại gắp đồ ăn cho Mạc Hạ.
Khuôn mặt Tư Mộ Hàn lạnh đến đáng sợ, nhưng Nguyễn Tri Hạ không để ý đến anh, anh cũng không làm gì được cô.
Anh hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bước ra khỏi phòng ăn.
Anh vừa bước ra, Mạc Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng Tư Mộ Hàn rời khỏi, quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Ba tức giận rồi.”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt, không ngờ Mạc Hạ lại biết nói chuyện này.
Có điều, các cô ấy cũng không dám cười ra tiếng, cả đám nhao nhao cúi đầu nhịn cười.
Nguyễn Tri Hạ liếc Tư Mộ Hàn, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía anh.
Không muốn nhìn anh.
Tư Mộ Hàn khoanh hai tay, mặt không cảm xúc ngồi cạnh cô, cả người đều tỏa ra hơi lạnh.
Người làm đã làm xong bữa tối cũng không dám đi gọi bọn họ, đành phải đi đường vòng mà đến cạnh Mạc Hạ gọi bé: “Cô chủ nhỏ, ăn cơm đi!”
“A! Ăn cơm.” Lúc bình thường, Mạc Hạ rất hăng hái đối với chuyện ăn cơm này.
Bé ôm robot, từ trên ghế sofa trượt xuống, định đi đến phòng ăn với người làm.
Tư Mộ Hàn một mình ngồi một bên, Mạc Hạ và Nguyễn Tri Hạ ngồi ở đối diện anh.
Chỗ ngồi của một nhà ba người, được phân chia rạch ròi.
Lúc Mạc Hạ ăn cơm vẫn ngoan ngoãn như trước, muốn ăn cái gì sẽ chỉ cho Nguyễn Tri Hạ, để Nguyễn Tri Hạ gắp cho bé.
“Muốn ăn súp lơ kia!”
“Muốn ăn chân gà…”
“Ăn chân gà cũng được, nhưng phải ăn một miếng rau…”
Trẻ con thường không thích ăn rau.
Nguyễn Tri Hạ muốn Mạc Hạ ăn rau, thì phải nói điều kiện với bé.
Mạc Hạ tuy không thích ăn, nhưng vì chân gà, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn một miếng.
Tư Mộ Hàn lạnh mắt nhìn hai mẹ con đối diện ấm áp hài hòa, lại cúi đầu nhìn bát cơm trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy không muốn ăn nữa.
Anh đập đôi đũa lên bàn cơm một cái ‘bốp’: Anh ăn no rồi.”
Thấy Nguyễn Tri Hạ không phản ứng, anh lớn tiếng lặp lại: “Anh nói, anh ăn no rồi!”
Nguyễn Tri Hạ sao lại không biết anh cố ý đập đôi đũa lên bàn cơm như vậy là vì muốn thu hút sự chú ý của cô.
Cô ngước mắt, liếc nhìn Tư Mộ Hàn: “Ăn no rồi thì thôi, em với Hạ Hạ còn chưa ăn no.”
Mạc Hạ ngẩng đầu lên từ trong chén của mình, nói không rõ ràng: “Hạ Hạ còn chưa ăn no.”
“Được, tiếp tục ăn cơm của con.” Nguyễn Tri Hạ lại gắp đồ ăn cho Mạc Hạ.
Khuôn mặt Tư Mộ Hàn lạnh đến đáng sợ, nhưng Nguyễn Tri Hạ không để ý đến anh, anh cũng không làm gì được cô.
Anh hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bước ra khỏi phòng ăn.
Anh vừa bước ra, Mạc Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng Tư Mộ Hàn rời khỏi, quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Ba tức giận rồi.”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt, không ngờ Mạc Hạ lại biết nói chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.