Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1188
Hà An Sinh
02/12/2021
“Tôi có cho thêm khổ qua vào, mùa này khổ qua khó mua lắm, nhưng gần đây ngài ấy cần hạ hỏa, bình tĩnh nên…” Ly nói xong liền rầu rĩ nói tiếp: “Hình như không thể nói là bình tĩnh, tôi sống ở nước ngoài lâu quá nên có nhiều từ dùng không đúng…”
Nguyễn Tri Hạ ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại nghĩ những lời này của Ly có ẩn ý.
Để Lưu Chiến Thiên bình tĩnh lại?
Tại sao lại phải bình tĩnh?
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn Lưu Chiến Thiên thì thấy anh ta nhíu mày đẩy ly nước ép rau ra xa.
Ly thấy thế, vội vàng khuyên nhủ: “Đây là do tôi khổ cực ép được, rất dinh dưỡng, ngài uống hết đi.”
“Tôi không muốn uống.” Lưu Chiến Thiên nói, ngẩng đầu nhìn cô ta: “Nếu là do cô làm thì cô tự uống đi.”
“Thưa ngài, ngài…” Hình như Ly bị Lưu Chiến Thiên dọa nên đột nhiên không biết nói gì.
Lưu Chiến Thiên bất ngờ ném cái dĩa trong tay xuống bàn, tức giận nói: “Không muốn uống thì cút, lập tức cút ra ngoài!”
Hình như Ly sợ nên cắn môi, bưng ly nước ép rau lên: “Ngài đừng đuổi tôi đi, tôi uống.”
Nói xong liền bưng ly nước lên uống cạn.
Lưu Chiến Thiên không thèm nhìn cô ta, chỉ nói: “Uống xong thì đi ra ngoài, đừng ở đây làm chướng mắt.”
Ly ấm ức đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy thì cau mày nói với Lưu Chiến Thiên: “So với anh thì Lưu Chiến Hằng phong độ, lịch lãm hơn.”
Nguyễn Tri Hạ chống hai tay xuống bàn, khẽ nhướn người về phía trước: “Anh ta đang ở nơi nào!”
Lưu Chiến Thiên chỉ cười rồi đứng dậy đi ra ngoài, chứ không trả lời câu hỏi của cô.
Nguyễn Tri Hạ vội vã chạy theo đứng chắn trước mặt Lưu Chiến Thiên: “Chí ít, anh cũng phải cho tôi gặp Lưu Chiến Hằng một lần, anh luôn không cho tôi gặp Lưu Chiến Hằng, giữ tôi ở đây không ngó ngàng gì tới, rốt cuộc là có ý gì?”
Từ những gì Lưu Chiến Hằng nói, cô có thể đoán ra được dường như Lưu Chiến Thiên cũng không có ác ý với cô, hiện tại ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ, nên cô mới dám nói thẳng ra như vậy.
Lưu Chiến Thiên cúi xuống nhìn cô thật kỹ, không biết đang nghĩ gì nhưng rốt cuộc vẫn chần chừ không nói.
Anh ta cũng không mặc nhiều quần áo, bên trong là áo sơ mi, bên ngoài khoác áo vest, nhưng anh ta không cài nút áo trên cùng như Lưu Chiến Hằng, Lưu Chiến Hằng là bác sĩ tâm lý, anh luôn mặc đồ vest và thắt cà vạt khi đi làm, vừa nhìn đã thấy nghiêm chỉnh, khiến người ta rất tin tưởng và nghe lời.
Lưu Chiến Thiên thoạt trông thì xuề xòa hơn một chút, anh ta không cài hai hạt nút trên cùng của áo sơ mi, Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn, đột nhiên cô loáng thoáng nhìn thấy một vết sẹo lộ ra tại vùng cổ áo.
Cô nhớ ba năm trước, lần đầu tiên Lưu Chiến Hằng gặp cô, trên người cũng có rất nhiều vết sẹo, về sau anh bị bệnh phải nằm viện nên Nguyễn Tri Hạ cũng có thấy qua.
Trên người Lưu Chiến Thiên cũng có vết sẹo?
Chẳng phải cả hai anh em vừa được mười mấy tuổi thì cha mẹ đều bất ngờ qua đời nên mới được một Hoa Kiều nhận nuôi sao?
Theo lý mà nói, cuộc sống của bọn họ hẳn là rất bình thường mới đúng, tại sao trên người cả hai đều chi chít vết sẹo chứ?
Nguyễn Tri Hạ ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại nghĩ những lời này của Ly có ẩn ý.
Để Lưu Chiến Thiên bình tĩnh lại?
Tại sao lại phải bình tĩnh?
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn Lưu Chiến Thiên thì thấy anh ta nhíu mày đẩy ly nước ép rau ra xa.
Ly thấy thế, vội vàng khuyên nhủ: “Đây là do tôi khổ cực ép được, rất dinh dưỡng, ngài uống hết đi.”
“Tôi không muốn uống.” Lưu Chiến Thiên nói, ngẩng đầu nhìn cô ta: “Nếu là do cô làm thì cô tự uống đi.”
“Thưa ngài, ngài…” Hình như Ly bị Lưu Chiến Thiên dọa nên đột nhiên không biết nói gì.
Lưu Chiến Thiên bất ngờ ném cái dĩa trong tay xuống bàn, tức giận nói: “Không muốn uống thì cút, lập tức cút ra ngoài!”
Hình như Ly sợ nên cắn môi, bưng ly nước ép rau lên: “Ngài đừng đuổi tôi đi, tôi uống.”
Nói xong liền bưng ly nước lên uống cạn.
Lưu Chiến Thiên không thèm nhìn cô ta, chỉ nói: “Uống xong thì đi ra ngoài, đừng ở đây làm chướng mắt.”
Ly ấm ức đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy thì cau mày nói với Lưu Chiến Thiên: “So với anh thì Lưu Chiến Hằng phong độ, lịch lãm hơn.”
Nguyễn Tri Hạ chống hai tay xuống bàn, khẽ nhướn người về phía trước: “Anh ta đang ở nơi nào!”
Lưu Chiến Thiên chỉ cười rồi đứng dậy đi ra ngoài, chứ không trả lời câu hỏi của cô.
Nguyễn Tri Hạ vội vã chạy theo đứng chắn trước mặt Lưu Chiến Thiên: “Chí ít, anh cũng phải cho tôi gặp Lưu Chiến Hằng một lần, anh luôn không cho tôi gặp Lưu Chiến Hằng, giữ tôi ở đây không ngó ngàng gì tới, rốt cuộc là có ý gì?”
Từ những gì Lưu Chiến Hằng nói, cô có thể đoán ra được dường như Lưu Chiến Thiên cũng không có ác ý với cô, hiện tại ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ, nên cô mới dám nói thẳng ra như vậy.
Lưu Chiến Thiên cúi xuống nhìn cô thật kỹ, không biết đang nghĩ gì nhưng rốt cuộc vẫn chần chừ không nói.
Anh ta cũng không mặc nhiều quần áo, bên trong là áo sơ mi, bên ngoài khoác áo vest, nhưng anh ta không cài nút áo trên cùng như Lưu Chiến Hằng, Lưu Chiến Hằng là bác sĩ tâm lý, anh luôn mặc đồ vest và thắt cà vạt khi đi làm, vừa nhìn đã thấy nghiêm chỉnh, khiến người ta rất tin tưởng và nghe lời.
Lưu Chiến Thiên thoạt trông thì xuề xòa hơn một chút, anh ta không cài hai hạt nút trên cùng của áo sơ mi, Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn, đột nhiên cô loáng thoáng nhìn thấy một vết sẹo lộ ra tại vùng cổ áo.
Cô nhớ ba năm trước, lần đầu tiên Lưu Chiến Hằng gặp cô, trên người cũng có rất nhiều vết sẹo, về sau anh bị bệnh phải nằm viện nên Nguyễn Tri Hạ cũng có thấy qua.
Trên người Lưu Chiến Thiên cũng có vết sẹo?
Chẳng phải cả hai anh em vừa được mười mấy tuổi thì cha mẹ đều bất ngờ qua đời nên mới được một Hoa Kiều nhận nuôi sao?
Theo lý mà nói, cuộc sống của bọn họ hẳn là rất bình thường mới đúng, tại sao trên người cả hai đều chi chít vết sẹo chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.