Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1204
Hà An Sinh
02/12/2021
Tư Mộ Hàn dẫn theo rất nhiều người đến, sau lưng anh còn có Thời Dũng và một đám vệ sĩ, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc, vừa nhìn đã biết không phải là hạng vừa.
Vốn dĩ có hai tên ở đây canh chừng Nguyễn Tri Hạ, giờ một tên đang bị Tư Mộ Hàn chĩa súng vào đầu, một tên khác thấy tình hình như vậy, làm ra vẻ cứng cỏi, nói: “Anh là ai, anh đang xâm nhập bất hợp pháp, còn cầm… cầm súng…”
Tư Mộ Hàn chỉ quay đầu lại liếc anh ta, khóe môi cong lên, sau đó nhấc chân lên đạp văng người kia ra ngoài.
Sau đó, anh mới đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Anh nhìn Nguyễn Tri Hạ đăm đăm vài giây, bàn tay đưa ra đến nửa đường lại dừng lại, sau đó rụt trở về.
Lúc này, anh mới chậm rãi mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Em có thể tự đứng lên không?”
Nguyễn Tri Hạ đưa tay vịn vào ghế, cố gắng đứng dậy.
Cô còn chưa đứng vững thì người đàn ông trước mặt đã ôm cô vào lòng.
Từ lúc bị Nguyễn Hương Thảo bắt đi cho tới bây giờ đã gần hai mươi bốn tiếng, cô không tắm rửa cũng chưa thay đồ, lúc này cả người vô cùng chật vật.
Nguyễn Tri Hạ yên lặng để mặc Tư Mộ Hàn ôm cô một lúc, sau đó cô mới đẩy anh ra, giọng điệu vô cùng thoải mái nói: “Anh buông em ra trước đi, từ hôm qua tới giờ em còn chưa rửa mặt nữa đấy.”
Tư Mộ Hàn không buông cô ra, ôm cô im lặng hồi lâu mới nói: “Lúc trước em xấu như ma anh cũng đâu có chê em.”
“…” Nguyễn Tri Hạ mím môi, tức giận đấm anh mấy cái, nói: “Anh mới xấu như ma ý!”
Tư Mộ Hàn làm như không nghe cô nói, ôm chặt cô không buông.
Mãi đến tận khi Thời Dũng đi tới: “Cậu chủ, mợ chủ.”
Nguyễn Tri Hạ vội vàng đưa tay vỗ Tư Mộ Hàn, ý bảo anh mau buông ra.
Lúc này Tư Mộ Hàn mới hơi buông cô ra, nhưng vẫn nắm chặt tay cô, cúi xuống cẩn thận quan sát cô.
Anh vừa bước vào đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ dựa vào ghế ngồi trên đất, trái tim anh run lên.
Tư Mộ Hàn cũng giống Nguyễn Tri Hạ, vô cùng hiểu rõ chuyện Nguyễn Hương Thảo hận cô cỡ nào, vì thế lúc biết Nguyễn Hương Thảo bắt Nguyễn Tri Hạ đi, tim anh giống như chìm xuống đáy biển.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, ngoài trừ sự vui mừng, còn có sự hoảng sợ.
Anh sợ Nguyễn Hương Thảo đã làm chuyện không thể nào tha thứ được với Nguyễn Tri Hạ.
May mà Nguyễn Tri Hạ vẫn có thể đứng dậy.
Tư Mộ Hàn đưa tay ra, cực kỳ nhẹ nhàng khẽ chạm vào vết thương đã ứa máu trên trán Nguyễn Tri Hạ, mày nhíu chặt.
Bản thân Nguyễn Tri Hạ cũng đưa tay sờ vết thương trên trán kia, vội vàng giải thích với Tư Mộ Hàn: “Em không đau, chỉ là vết thương nhỏ ngoài da thôi.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, mày vẫn không giãn ra, trái lại càng nhíu chặt hơn.
Nguyễn Tri Hạ vỗ nhẹ bàn tay anh nói: “Đi thôi.”
Tư Mộ Hàn nhìn xung quanh một vòng: “Em đi ra ngoài với Thời Dũng, vào xe trước đợi anh.”
“Anh…” Nguyễn Tri Hạ đang muốn hỏi anh muốn làm gì, nhưng cô đoán chắc là anh muốn đi tìm Nguyễn Hương Thảo, nên cô cũng không hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn đi theo Thời Dũng ra khỏi biệt thự.
Ngoài cổng biệt thự, có mấy chiếc xe đang đỗ, là xe của Tư Mộ Hàn và thuộc hạ của anh.
Vừa vào trong xe, Thời Dũng đã tìm hòm thuốc rồi nói với Nguyễn Tri Hạ: “Mợ chủ, để tôi bôi thuốc cho cô.”
Tuy vết thương của Nguyễn Tri Hạ chỉ là ngoài da, nhưng xử lý một chút sẽ giúp vết thương mau lành hơn.
Cô nhắm mắt lại để Thời Dũng giúp rửa sạch vết thương, hỏi: “Hòm thuốc là anh chuẩn bị à?”
“Không phải tôi,là cậu chủ sai tôi mua ở cửa hàng thuốc trên đường đi.” Lúc nói đến đoạn sau,giọng điệu Thời Dũng mang theo ý cười.
Anh đi theo Tư Mộ Hàn nhiều năm, Tư Mộ Hàn luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, xa cách nhưng anh ấy lại đặc biệt quan tâm, tỉ mỉ những chuyện liên quan đến Nguyễn Tri Hạ.
Chỉ cần những chuyện có liên quan đến cô Tư Mộ Hàn đều đích thân sắp xếp mọi thứ.
Vốn dĩ có hai tên ở đây canh chừng Nguyễn Tri Hạ, giờ một tên đang bị Tư Mộ Hàn chĩa súng vào đầu, một tên khác thấy tình hình như vậy, làm ra vẻ cứng cỏi, nói: “Anh là ai, anh đang xâm nhập bất hợp pháp, còn cầm… cầm súng…”
Tư Mộ Hàn chỉ quay đầu lại liếc anh ta, khóe môi cong lên, sau đó nhấc chân lên đạp văng người kia ra ngoài.
Sau đó, anh mới đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Anh nhìn Nguyễn Tri Hạ đăm đăm vài giây, bàn tay đưa ra đến nửa đường lại dừng lại, sau đó rụt trở về.
Lúc này, anh mới chậm rãi mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Em có thể tự đứng lên không?”
Nguyễn Tri Hạ đưa tay vịn vào ghế, cố gắng đứng dậy.
Cô còn chưa đứng vững thì người đàn ông trước mặt đã ôm cô vào lòng.
Từ lúc bị Nguyễn Hương Thảo bắt đi cho tới bây giờ đã gần hai mươi bốn tiếng, cô không tắm rửa cũng chưa thay đồ, lúc này cả người vô cùng chật vật.
Nguyễn Tri Hạ yên lặng để mặc Tư Mộ Hàn ôm cô một lúc, sau đó cô mới đẩy anh ra, giọng điệu vô cùng thoải mái nói: “Anh buông em ra trước đi, từ hôm qua tới giờ em còn chưa rửa mặt nữa đấy.”
Tư Mộ Hàn không buông cô ra, ôm cô im lặng hồi lâu mới nói: “Lúc trước em xấu như ma anh cũng đâu có chê em.”
“…” Nguyễn Tri Hạ mím môi, tức giận đấm anh mấy cái, nói: “Anh mới xấu như ma ý!”
Tư Mộ Hàn làm như không nghe cô nói, ôm chặt cô không buông.
Mãi đến tận khi Thời Dũng đi tới: “Cậu chủ, mợ chủ.”
Nguyễn Tri Hạ vội vàng đưa tay vỗ Tư Mộ Hàn, ý bảo anh mau buông ra.
Lúc này Tư Mộ Hàn mới hơi buông cô ra, nhưng vẫn nắm chặt tay cô, cúi xuống cẩn thận quan sát cô.
Anh vừa bước vào đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ dựa vào ghế ngồi trên đất, trái tim anh run lên.
Tư Mộ Hàn cũng giống Nguyễn Tri Hạ, vô cùng hiểu rõ chuyện Nguyễn Hương Thảo hận cô cỡ nào, vì thế lúc biết Nguyễn Hương Thảo bắt Nguyễn Tri Hạ đi, tim anh giống như chìm xuống đáy biển.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, ngoài trừ sự vui mừng, còn có sự hoảng sợ.
Anh sợ Nguyễn Hương Thảo đã làm chuyện không thể nào tha thứ được với Nguyễn Tri Hạ.
May mà Nguyễn Tri Hạ vẫn có thể đứng dậy.
Tư Mộ Hàn đưa tay ra, cực kỳ nhẹ nhàng khẽ chạm vào vết thương đã ứa máu trên trán Nguyễn Tri Hạ, mày nhíu chặt.
Bản thân Nguyễn Tri Hạ cũng đưa tay sờ vết thương trên trán kia, vội vàng giải thích với Tư Mộ Hàn: “Em không đau, chỉ là vết thương nhỏ ngoài da thôi.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, mày vẫn không giãn ra, trái lại càng nhíu chặt hơn.
Nguyễn Tri Hạ vỗ nhẹ bàn tay anh nói: “Đi thôi.”
Tư Mộ Hàn nhìn xung quanh một vòng: “Em đi ra ngoài với Thời Dũng, vào xe trước đợi anh.”
“Anh…” Nguyễn Tri Hạ đang muốn hỏi anh muốn làm gì, nhưng cô đoán chắc là anh muốn đi tìm Nguyễn Hương Thảo, nên cô cũng không hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn đi theo Thời Dũng ra khỏi biệt thự.
Ngoài cổng biệt thự, có mấy chiếc xe đang đỗ, là xe của Tư Mộ Hàn và thuộc hạ của anh.
Vừa vào trong xe, Thời Dũng đã tìm hòm thuốc rồi nói với Nguyễn Tri Hạ: “Mợ chủ, để tôi bôi thuốc cho cô.”
Tuy vết thương của Nguyễn Tri Hạ chỉ là ngoài da, nhưng xử lý một chút sẽ giúp vết thương mau lành hơn.
Cô nhắm mắt lại để Thời Dũng giúp rửa sạch vết thương, hỏi: “Hòm thuốc là anh chuẩn bị à?”
“Không phải tôi,là cậu chủ sai tôi mua ở cửa hàng thuốc trên đường đi.” Lúc nói đến đoạn sau,giọng điệu Thời Dũng mang theo ý cười.
Anh đi theo Tư Mộ Hàn nhiều năm, Tư Mộ Hàn luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, xa cách nhưng anh ấy lại đặc biệt quan tâm, tỉ mỉ những chuyện liên quan đến Nguyễn Tri Hạ.
Chỉ cần những chuyện có liên quan đến cô Tư Mộ Hàn đều đích thân sắp xếp mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.