Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1333
Hà An Sinh
07/12/2021
Nhưng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy anh ta không đơn giản chỉ là một vệ sĩ.
Bên cạnh Tư Mộ Hàn nhiều vệ sĩ như vậy nhưng Nguyễn Tri Hạ chưa từng thấy vệ sĩ nào giống như Tiêu Thâm, đôi mắt sắc bén ấy thi thoảng sẽ lóe lên khiến người khác cảm thấy u ám.
Tiêu Thâm thấy Nguyễn Tri Hạ ở phòng khách thì hơi ngừng lại, nói: “Tôi đi mở cửa.”
Giọng điệu anh ta rõ ràng mà quyết đoán, nói xong thì bước nhanh ra mở cửa.
Nguyễn Tri Hạ không đi theo chỉ ở trong phòng khách chờ Tiêu Thâm quay lại.
Vài phút sau, cô nghe thấy tiếng bước chân trở lại của Tiêu Thâm.
Chỉ nghe tiếng bước chân, Nguyễn Tri Hạ phát hiện không chỉ có một mình Tiêu Thâm mà còn có cả tiếng bước chân người khác nữa.
“Két” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Nguyễn Tri Hạ vừa ngẩng đầu liền thấy bóng dáng quen thuộc của Tư Mộ Hàn vừa lúc bước vào phòng, còn Tiêu Thâm thì đứng sau lưng anh.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, nghênh tiếp: “Sao anh lại tới đây?”
Tư Mộ Hàn cũng không hỏi sao cô lại biết nơi này, sao lại tới đây.
Anh nhìn cô một lúc thật lâu rồi mới ngửa đầu nhìn thoáng qua lầu trên, hỏi: “Gặp Tư Hạ rồi?”
Nhắc đến Tư Hạ, bầu không khí nhất thời trở nên ngưng đọng.
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ ngưng lại: “Gặp rồi.”
Cô quay người đi về phía sofa ngồi xuống, Tư Mộ Hàn cũng đi theo qua đó.
Tiêu Thâm rất biết ý mà lên lầu, phòng khách chỉ còn lại Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn.
Hai người ngồi song song trên ghế sofa, nhìn nhau không nói.
Lúc này, Nguyễn Tri Hạ không có tâm trạng so đo với Tư Mộ Hàn, cũng không muốn nói với anh Tư Hạ trở nên như bây giờ là trách nhiệm của ai.
Cô chỉ muốn Tư Hạ nhanh chóng bình phục trở lại.
Thật lâu sau, Tư Mộ Hàn mới mở miệng trước: “Tình huống của Tri Hạ bây giờ là do sau khi gặp phải khủng hoảng, xuất phát từ bản năng tự phong bế chính mình để tìm kiếm cảm giác an toàn. Chỉ cần sống trong môi trường bình ổn thì sẽ bình thường nhanh trở lại thôi.”
Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi không nói gì.
“Con bé vừa mới ngủ, anh có muốn lên thăm không?” Nguyễn Tri Hạ quay đầu hỏi anh.
“Ừm.” Tư Mộ Hàn gật đầu.
Hai người một trước một sau lên lầu thăm Tư Hạ.
Ban nãy khi ra ngoài Nguyễn Tri Hạ vẫn bật một bóng đèn nhỏ trong phòng cho Tư Hạ.
Khi cô đẩy cửa đi vào phát hiện Tư Hạ đáng lẽ ra phải đã ngủ say thì bây giờ lại đang ngồi trên chăn cúi đầu chơi gì đó.
“Tri Hạ?”
Nguyễn Tri Hạ gọi tên cô bé, Tư Hạ đột nhiên ngẩng đầu rồi dường như bị giật mình rụt người lại, sau đó nhanh chóng chui lại trong chăn, kéo chăn lên che kín đầu, bọc kín bản thân trong đó.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn một cái rồi mới bước nhanh về phía giường.
Cô thử thăm dò đưa tay muốn kéo chăn Tư Hạ ra một chút.
Nhưng tay cô vừa chạm vào chăn đã nghe thấy Tư Hạ hét lên một tiếng.
Nguyễn Tri Hạ như bị giật điện đột nhiên rụt tay về.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy phản ứng của cô thì nhíu mày bước nhanh tới, đưa tay xốc chăn Tư Hạ lên.
“Anh làm gì vậy!” Nguyễn Tri Hạ thấp giọng kêu lên, muốn ngăn cản anh.
Nhưng chuyện Tư Mộ Hàn muốn làm thì không ai có thể ngăn được.
Trên chiếc giường đơn, Tư Hạ co rụt lại một góc cũng không nhìn bọn họ.
Bên cạnh Tư Mộ Hàn nhiều vệ sĩ như vậy nhưng Nguyễn Tri Hạ chưa từng thấy vệ sĩ nào giống như Tiêu Thâm, đôi mắt sắc bén ấy thi thoảng sẽ lóe lên khiến người khác cảm thấy u ám.
Tiêu Thâm thấy Nguyễn Tri Hạ ở phòng khách thì hơi ngừng lại, nói: “Tôi đi mở cửa.”
Giọng điệu anh ta rõ ràng mà quyết đoán, nói xong thì bước nhanh ra mở cửa.
Nguyễn Tri Hạ không đi theo chỉ ở trong phòng khách chờ Tiêu Thâm quay lại.
Vài phút sau, cô nghe thấy tiếng bước chân trở lại của Tiêu Thâm.
Chỉ nghe tiếng bước chân, Nguyễn Tri Hạ phát hiện không chỉ có một mình Tiêu Thâm mà còn có cả tiếng bước chân người khác nữa.
“Két” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Nguyễn Tri Hạ vừa ngẩng đầu liền thấy bóng dáng quen thuộc của Tư Mộ Hàn vừa lúc bước vào phòng, còn Tiêu Thâm thì đứng sau lưng anh.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, nghênh tiếp: “Sao anh lại tới đây?”
Tư Mộ Hàn cũng không hỏi sao cô lại biết nơi này, sao lại tới đây.
Anh nhìn cô một lúc thật lâu rồi mới ngửa đầu nhìn thoáng qua lầu trên, hỏi: “Gặp Tư Hạ rồi?”
Nhắc đến Tư Hạ, bầu không khí nhất thời trở nên ngưng đọng.
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ ngưng lại: “Gặp rồi.”
Cô quay người đi về phía sofa ngồi xuống, Tư Mộ Hàn cũng đi theo qua đó.
Tiêu Thâm rất biết ý mà lên lầu, phòng khách chỉ còn lại Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn.
Hai người ngồi song song trên ghế sofa, nhìn nhau không nói.
Lúc này, Nguyễn Tri Hạ không có tâm trạng so đo với Tư Mộ Hàn, cũng không muốn nói với anh Tư Hạ trở nên như bây giờ là trách nhiệm của ai.
Cô chỉ muốn Tư Hạ nhanh chóng bình phục trở lại.
Thật lâu sau, Tư Mộ Hàn mới mở miệng trước: “Tình huống của Tri Hạ bây giờ là do sau khi gặp phải khủng hoảng, xuất phát từ bản năng tự phong bế chính mình để tìm kiếm cảm giác an toàn. Chỉ cần sống trong môi trường bình ổn thì sẽ bình thường nhanh trở lại thôi.”
Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi không nói gì.
“Con bé vừa mới ngủ, anh có muốn lên thăm không?” Nguyễn Tri Hạ quay đầu hỏi anh.
“Ừm.” Tư Mộ Hàn gật đầu.
Hai người một trước một sau lên lầu thăm Tư Hạ.
Ban nãy khi ra ngoài Nguyễn Tri Hạ vẫn bật một bóng đèn nhỏ trong phòng cho Tư Hạ.
Khi cô đẩy cửa đi vào phát hiện Tư Hạ đáng lẽ ra phải đã ngủ say thì bây giờ lại đang ngồi trên chăn cúi đầu chơi gì đó.
“Tri Hạ?”
Nguyễn Tri Hạ gọi tên cô bé, Tư Hạ đột nhiên ngẩng đầu rồi dường như bị giật mình rụt người lại, sau đó nhanh chóng chui lại trong chăn, kéo chăn lên che kín đầu, bọc kín bản thân trong đó.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn một cái rồi mới bước nhanh về phía giường.
Cô thử thăm dò đưa tay muốn kéo chăn Tư Hạ ra một chút.
Nhưng tay cô vừa chạm vào chăn đã nghe thấy Tư Hạ hét lên một tiếng.
Nguyễn Tri Hạ như bị giật điện đột nhiên rụt tay về.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy phản ứng của cô thì nhíu mày bước nhanh tới, đưa tay xốc chăn Tư Hạ lên.
“Anh làm gì vậy!” Nguyễn Tri Hạ thấp giọng kêu lên, muốn ngăn cản anh.
Nhưng chuyện Tư Mộ Hàn muốn làm thì không ai có thể ngăn được.
Trên chiếc giường đơn, Tư Hạ co rụt lại một góc cũng không nhìn bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.