Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1335
Hà An Sinh
07/12/2021
Nguyễn Tri Hạ hiểu ra, lời này của Tư Cẩm Vân là đang nói cho cô nghe.
Lúc Tư Mộ Hàn đến đây đã rất muộn rồi, khi ấy Nguyễn Tri Hạ căn bản không có tâm tư mà nghĩ được nhiều như thế nên đương nhiên cũng càng không để ý xem Tư Mộ Hàn đã ăn tối hay chưa.
Tư Cẩm Vân nói xong để lại một câu “Tôi đi ngủ trước” rồi bỏ lại hai người Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn ở hành thang.
Nguyễn Tri Hạ hỏi Tư Mộ Hàn: “Anh vẫn chưa ăn tối phải không?”
Không đợi Tư Mộ Hàn trả lời, Nguyễn Tri Hạ đã nói: “Đi theo em, em xuống bếp nấu cho anh chút gì ăn.”
Tính tình Tư Mộ Hàn thế nào, cô hiểu rất rõ.
Thời Dũng nói địa chỉ Tư Hạ cho cô, cũng biết rõ nếu chuyện này để Tư Mộ Hàn biết sẽ không thể không chịu cơn giận của anh.
Cho nên rất có khả năng Thời Dũng đã chủ động nói cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vừa biết chuyện này làm gì còn có tâm trạng mà ăn tối, chắc chắn là lái xe tới thẳng đây.
Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Mộ Hàn xuống bếp, tìm trong tủ lạnh trứng gà và cà rốt định làm cơm rang trứng cho anh.
Phòng bếp và phòng ăn liền nhau.
Khi Nguyễn Tri Hạ làm cơm rang cho anh thì Tư Mộ Hàn lại ngồi trước bàn ăn nhìn cô.
Sau khi rang cơm xong, Nguyễn Tri Hạ lại nấu cho anh một món canh rau đơn giản.
Trừ hành tây ra thì Tư Mộ Hàn cũng không kén ăn cái gì. Khi Nguyễn Tri Hạ bê đĩa ra cho anh, anh liền cúi đầu xuống ăn.
Rất cổ vũ mà ăn sạch không sót lại chút nào.
Nguyễn Tri Hạ ngồi đối diện Tư Mộ Hàn, nhìn anh cầm thìa không nhanh không chậm ăn cơm rang, không hiểu sao lại có chút xót xa.
Nếu như Tư Mộ Hàn và cô không ở bên nhau thì anh sẽ không có nhược điểm. Sẽ không như bây giờ, đêm hôm khuya khoắt mệt mỏi lặn lội đường xa lái xe vài tiếng tới đây.
Nếu như anh không có nhược điểm thì anh vẫn sẽ là cậu chủ lớn cao cao tại thượng nhà họ Tư.
Không ai có được năng lực như anh.
Mà cô và Tư Hạ đã trở thành nhược điểm của Tư Mộ Hàn.
Thấy Tư Mộ Hàn đã ăn xong, Nguyễn Tri Hạ thấp giọng gọi một tiếng: “Tư Mộ Hàn.”
“Sao vậy?” Tư Mộ Hàn nhìn cô một cái rồi đứng dậy, cầm đĩa mình đã ăn sạch sẽ lên rồi nói: “Anh mang đĩa vào bếp trước.”
Anh nói xong, kéo ghế ra đi vào bếp.
Có lẽ là bị ảnh hưởng từ Tư Hạ, trước kia khi ở căn nhà Nguyễn Tri Hạ thuê bên ngoài, ăn xong Tư Hạ sẽ kéo Tư Mộ Hàn cùng cầm bát rồi thu dọn bát của mình nên đã khiến Tư Mộ Hàn hình thành một thói quen.
Khi không có người làm mà chỉ có mấy người bọn họ nấu cơm ăn với nhau, Tư Mộ Hàn đã hình thành thói quen tự thu dọn bát đũa.
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ nhìn theo Tư Mộ Hàn vào bếp.
Sau khi Tư Mộ Hàn vào bếp cũng không để bát xuống bồn rửa bát rồi ra ngay mà anh khom người rửa sạch đĩa xong để sang một bên rồi mới trở lại phòng ăn.
Hai người ngồi đối diện nhau khó có khi nào bình tĩnh hòa nhã.
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Có phải anh lại mắng trợ lý Thời rồi không?”
Nhắc đến Thời Dũng, Tư Mộ Hàn hơi chau mày: “Không mắng cậu ấy lẽ nào anh còn phải khen ngợi cậu ấy chắc?”
Nghe giọng điệu này giống như chỉ hận rèn sắt không thành thép…
“Là em ép cậu ấy, anh đừng trách cậu ấy. Hơn nữa nếu anh nói cho em thì em sẽ phải ép cậu ấy sao?” Trong giọng nói Nguyễn Tri Hạ mang theo ý trách cứ.
Khóe môi Tư Mộ Hàn cứng ngắc không nói gì.
Lúc Tư Mộ Hàn đến đây đã rất muộn rồi, khi ấy Nguyễn Tri Hạ căn bản không có tâm tư mà nghĩ được nhiều như thế nên đương nhiên cũng càng không để ý xem Tư Mộ Hàn đã ăn tối hay chưa.
Tư Cẩm Vân nói xong để lại một câu “Tôi đi ngủ trước” rồi bỏ lại hai người Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn ở hành thang.
Nguyễn Tri Hạ hỏi Tư Mộ Hàn: “Anh vẫn chưa ăn tối phải không?”
Không đợi Tư Mộ Hàn trả lời, Nguyễn Tri Hạ đã nói: “Đi theo em, em xuống bếp nấu cho anh chút gì ăn.”
Tính tình Tư Mộ Hàn thế nào, cô hiểu rất rõ.
Thời Dũng nói địa chỉ Tư Hạ cho cô, cũng biết rõ nếu chuyện này để Tư Mộ Hàn biết sẽ không thể không chịu cơn giận của anh.
Cho nên rất có khả năng Thời Dũng đã chủ động nói cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vừa biết chuyện này làm gì còn có tâm trạng mà ăn tối, chắc chắn là lái xe tới thẳng đây.
Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Mộ Hàn xuống bếp, tìm trong tủ lạnh trứng gà và cà rốt định làm cơm rang trứng cho anh.
Phòng bếp và phòng ăn liền nhau.
Khi Nguyễn Tri Hạ làm cơm rang cho anh thì Tư Mộ Hàn lại ngồi trước bàn ăn nhìn cô.
Sau khi rang cơm xong, Nguyễn Tri Hạ lại nấu cho anh một món canh rau đơn giản.
Trừ hành tây ra thì Tư Mộ Hàn cũng không kén ăn cái gì. Khi Nguyễn Tri Hạ bê đĩa ra cho anh, anh liền cúi đầu xuống ăn.
Rất cổ vũ mà ăn sạch không sót lại chút nào.
Nguyễn Tri Hạ ngồi đối diện Tư Mộ Hàn, nhìn anh cầm thìa không nhanh không chậm ăn cơm rang, không hiểu sao lại có chút xót xa.
Nếu như Tư Mộ Hàn và cô không ở bên nhau thì anh sẽ không có nhược điểm. Sẽ không như bây giờ, đêm hôm khuya khoắt mệt mỏi lặn lội đường xa lái xe vài tiếng tới đây.
Nếu như anh không có nhược điểm thì anh vẫn sẽ là cậu chủ lớn cao cao tại thượng nhà họ Tư.
Không ai có được năng lực như anh.
Mà cô và Tư Hạ đã trở thành nhược điểm của Tư Mộ Hàn.
Thấy Tư Mộ Hàn đã ăn xong, Nguyễn Tri Hạ thấp giọng gọi một tiếng: “Tư Mộ Hàn.”
“Sao vậy?” Tư Mộ Hàn nhìn cô một cái rồi đứng dậy, cầm đĩa mình đã ăn sạch sẽ lên rồi nói: “Anh mang đĩa vào bếp trước.”
Anh nói xong, kéo ghế ra đi vào bếp.
Có lẽ là bị ảnh hưởng từ Tư Hạ, trước kia khi ở căn nhà Nguyễn Tri Hạ thuê bên ngoài, ăn xong Tư Hạ sẽ kéo Tư Mộ Hàn cùng cầm bát rồi thu dọn bát của mình nên đã khiến Tư Mộ Hàn hình thành một thói quen.
Khi không có người làm mà chỉ có mấy người bọn họ nấu cơm ăn với nhau, Tư Mộ Hàn đã hình thành thói quen tự thu dọn bát đũa.
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ nhìn theo Tư Mộ Hàn vào bếp.
Sau khi Tư Mộ Hàn vào bếp cũng không để bát xuống bồn rửa bát rồi ra ngay mà anh khom người rửa sạch đĩa xong để sang một bên rồi mới trở lại phòng ăn.
Hai người ngồi đối diện nhau khó có khi nào bình tĩnh hòa nhã.
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Có phải anh lại mắng trợ lý Thời rồi không?”
Nhắc đến Thời Dũng, Tư Mộ Hàn hơi chau mày: “Không mắng cậu ấy lẽ nào anh còn phải khen ngợi cậu ấy chắc?”
Nghe giọng điệu này giống như chỉ hận rèn sắt không thành thép…
“Là em ép cậu ấy, anh đừng trách cậu ấy. Hơn nữa nếu anh nói cho em thì em sẽ phải ép cậu ấy sao?” Trong giọng nói Nguyễn Tri Hạ mang theo ý trách cứ.
Khóe môi Tư Mộ Hàn cứng ngắc không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.