Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1338
Hà An Sinh
07/12/2021
“Về đâu?” Nguyễn Tri Hạ hỏi xong liền hiểu ra, điều Tư Mộ Hàn nói tới là về thành phố Hà Dương.
Nguyễn Tri Hạ thu hồi biểu cảm trên mặt, rũ mắt xuống rửa sạch sẽ đĩa ăn của Tư Hạ.
“Em không về, hoặc là đưa Tư Hạ về, hoặc là để em ở lại chăm sóc cho con.” Với tình trạng hiện giờ của Tư Hạ, cô làm sao có thể bỏ rơi Tư Hạ, một mình trở về thành phố Hà Dương được.
Tư Mộ Hàn trầm lặng trong giây lát rồi nói: “Vậy thì dẫn về luôn.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn anh, sự nghi ngờ trong mắt rất rõ ràng.
“Em không chỉ là Nguyễn Tri Hạ, anh cũng không chỉ là Tư Mộ Hàn, anh còn là ba của Tư Hạ, anh hi vọng con có thể mau chóng khỏe lại, còn về những chuyện khác đều không quan trong bằng Tri Hạ.”
Tư Mộ Hàn nhìn vào mắt Nguyễn Tri Hạ nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng và từ tốn.
Hai người nhìn nhau một hồi, đột nhiên nhìn nhau bật cười.
Nguyễn Tri Hạ lại nghĩ ra một chuyện khác.
“Vậy chị gái anh thì sao? Chị ta nên làm thế nào?” Nghĩ đến bệnh của Tư Cẩm Vân, nụ cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ lặng dần đi.
Tư Cẩm Vân là chị gái ruột của Tư Mộ Hàn, chảy cùng một dòng máu với Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn yên lặng.
Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng hỏi anh: “Có thể nói với em anh nghĩ như thế nào không?”
Trên đời này không có tình yêu không thay đổi, cũng không có sự thù hận lâu dài, trái tim con người là thứ khó đo lường nhất.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy tình cảm của Tư Mộ Hàn đối với Tư Cẩm Vân rất phức tạp, có thể phức tạp đến nỗi khó mà quyết định được.
“Nếu có thể thì đưa chị ta cùng về luôn đi.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói vừa để ý sắc mặt của Tư Mộ Hàn.
Thấy sắc mặt của Tư Mộ Hàn không có sự thay đổi rõ rệt, Nguyễn Tri Hạ bèn nói tiếp: “Suy cho cùng chị ta cũng là cô ruột của Tri Hạ.”
Cô không nói Tư Cẩm Vân là chị ruột của Tư Mộ Hàn, chính là sợ sẽ dẫn đến sự phản cảm của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn rõ ràng đã mềm lòng nhưng không thể đưa ra quyết định, vậy thì để cô quyết định giúp anh.
Nguyễn Tri Hạ nói xong, Tư Mộ Hàn không trả lời ngay.
Cô đợi một lúc mới phát hiện thật ra Tư Mộ Hàn không có ý định muốn lên tiếng nên nói: “Vậy quyết định như thế nhé? Em đi hỏi chị ta nghĩ thế nào.”
Tư Mộ Hàn không phản đối, Nguyễn Tri Hạ liền đi tìm Tư Cẩm Vân.
Khi Nguyễn Tri Hạ đi tìm Tư Cẩm Vân thì thấy Tư Cẩm Vân đang ngồi trước gương chỉnh đốn lại mái tóc giả của mình.
Nhưng hễ là phụ nữ, không ai không yêu đẹp cả.
Huống chi Tư Cẩm Vân đã từng là người phụ nữ xinh đẹp vô cùng.
Mặc dù đang bị bệnh, tóc cô đã rụng rất nhiều, cô cũng đã chuẩn bị rất nhiều tóc giả.
Đủ các loại, có dài có ngắn, có thẳng có uốn.
Tư Cẩm Vân thấy Nguyễn Tri Hạ bước vào bèn buông tóc giả trong tay xuống, quay đầu lại nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Có việc gì à?”
Nguyễn Tri Hạ lại đi lên trước vài bước, dừng lại ở nơi cách Tư Cẩm Vân rất gần rồi bắt đầu nói chuyện.
“Tôi và Tư Mộ Hàn dự định về thành phố Hà Dương.”
Cô thấy sau khi Tư Cẩm Vân nghe được lời cô nói liền sững sờ. Đây là biểu hiện của sự ngạc nhiên.
Nguyễn Tri Hạ nói tiếp: “Tôi muốn đưa Tri Hạ cùng về.”
Vừa dứt lời, Tư Cẩm Vân chợt bật dậy và nói: “Có ý gì? Tại sao phải đưa Tri Hạ đi? Nó sống ở đây chẳng phải khá tốt sao? Các người đưa nó về thành phố Hà Dương ngược lại bất tiện hơn.”
“Chúng tôi là ba mẹ của con bé, lúc này càng nên ở bên cạnh nó hơn.”
Lời nói của Nguyễn Tri Hạ dường như khiến Tư Cẩm Vân không thể tìm ra lý do để phản bác.
Nguyễn Tri Hạ thu hồi biểu cảm trên mặt, rũ mắt xuống rửa sạch sẽ đĩa ăn của Tư Hạ.
“Em không về, hoặc là đưa Tư Hạ về, hoặc là để em ở lại chăm sóc cho con.” Với tình trạng hiện giờ của Tư Hạ, cô làm sao có thể bỏ rơi Tư Hạ, một mình trở về thành phố Hà Dương được.
Tư Mộ Hàn trầm lặng trong giây lát rồi nói: “Vậy thì dẫn về luôn.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn anh, sự nghi ngờ trong mắt rất rõ ràng.
“Em không chỉ là Nguyễn Tri Hạ, anh cũng không chỉ là Tư Mộ Hàn, anh còn là ba của Tư Hạ, anh hi vọng con có thể mau chóng khỏe lại, còn về những chuyện khác đều không quan trong bằng Tri Hạ.”
Tư Mộ Hàn nhìn vào mắt Nguyễn Tri Hạ nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng và từ tốn.
Hai người nhìn nhau một hồi, đột nhiên nhìn nhau bật cười.
Nguyễn Tri Hạ lại nghĩ ra một chuyện khác.
“Vậy chị gái anh thì sao? Chị ta nên làm thế nào?” Nghĩ đến bệnh của Tư Cẩm Vân, nụ cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ lặng dần đi.
Tư Cẩm Vân là chị gái ruột của Tư Mộ Hàn, chảy cùng một dòng máu với Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn yên lặng.
Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng hỏi anh: “Có thể nói với em anh nghĩ như thế nào không?”
Trên đời này không có tình yêu không thay đổi, cũng không có sự thù hận lâu dài, trái tim con người là thứ khó đo lường nhất.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy tình cảm của Tư Mộ Hàn đối với Tư Cẩm Vân rất phức tạp, có thể phức tạp đến nỗi khó mà quyết định được.
“Nếu có thể thì đưa chị ta cùng về luôn đi.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói vừa để ý sắc mặt của Tư Mộ Hàn.
Thấy sắc mặt của Tư Mộ Hàn không có sự thay đổi rõ rệt, Nguyễn Tri Hạ bèn nói tiếp: “Suy cho cùng chị ta cũng là cô ruột của Tri Hạ.”
Cô không nói Tư Cẩm Vân là chị ruột của Tư Mộ Hàn, chính là sợ sẽ dẫn đến sự phản cảm của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn rõ ràng đã mềm lòng nhưng không thể đưa ra quyết định, vậy thì để cô quyết định giúp anh.
Nguyễn Tri Hạ nói xong, Tư Mộ Hàn không trả lời ngay.
Cô đợi một lúc mới phát hiện thật ra Tư Mộ Hàn không có ý định muốn lên tiếng nên nói: “Vậy quyết định như thế nhé? Em đi hỏi chị ta nghĩ thế nào.”
Tư Mộ Hàn không phản đối, Nguyễn Tri Hạ liền đi tìm Tư Cẩm Vân.
Khi Nguyễn Tri Hạ đi tìm Tư Cẩm Vân thì thấy Tư Cẩm Vân đang ngồi trước gương chỉnh đốn lại mái tóc giả của mình.
Nhưng hễ là phụ nữ, không ai không yêu đẹp cả.
Huống chi Tư Cẩm Vân đã từng là người phụ nữ xinh đẹp vô cùng.
Mặc dù đang bị bệnh, tóc cô đã rụng rất nhiều, cô cũng đã chuẩn bị rất nhiều tóc giả.
Đủ các loại, có dài có ngắn, có thẳng có uốn.
Tư Cẩm Vân thấy Nguyễn Tri Hạ bước vào bèn buông tóc giả trong tay xuống, quay đầu lại nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Có việc gì à?”
Nguyễn Tri Hạ lại đi lên trước vài bước, dừng lại ở nơi cách Tư Cẩm Vân rất gần rồi bắt đầu nói chuyện.
“Tôi và Tư Mộ Hàn dự định về thành phố Hà Dương.”
Cô thấy sau khi Tư Cẩm Vân nghe được lời cô nói liền sững sờ. Đây là biểu hiện của sự ngạc nhiên.
Nguyễn Tri Hạ nói tiếp: “Tôi muốn đưa Tri Hạ cùng về.”
Vừa dứt lời, Tư Cẩm Vân chợt bật dậy và nói: “Có ý gì? Tại sao phải đưa Tri Hạ đi? Nó sống ở đây chẳng phải khá tốt sao? Các người đưa nó về thành phố Hà Dương ngược lại bất tiện hơn.”
“Chúng tôi là ba mẹ của con bé, lúc này càng nên ở bên cạnh nó hơn.”
Lời nói của Nguyễn Tri Hạ dường như khiến Tư Cẩm Vân không thể tìm ra lý do để phản bác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.