Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1423
Hà An Sinh
11/12/2021
Hai người nói về chuyện lúc đó, bất giác đã nói rất nhiều thứ.
Tán gẫu đến thật hưng phấn, rồi lại nhìn phòng học.
Kết quả nhìn một hồi thì bị bảo vệ trường học phát hiện.
“Ai ở bên kia?”
Ánh sáng chói lọi của đèn pin vừa chiếu đến thì Thẩm Lệ cùng Nguyễn Tri Hạ đã kịp cùng nhau chạy ra bên ngoài.
Bảo vệ cũng chạy theo phía sau.
Lúc hai người chạy qua bức tường danh dự, Nguyễn Tri Hạ chỉ lên bức ảnh trên đó: “Tiểu Lệ, ảnh của cậu vẫn còn kia!”
“Chạy mau đi! Sắp bị bảo vệ tóm rồi, ảnh chụp của tớ sẽ không thể treo ở đó nữa.”
“Phụt…”
Nguyễn Tri Hạ không nhịn dược mà cười thành tiếng.
Hai người che kín mặt, chạy ra cổng trường.
Hai người chạy ra ngoài thật xa, chạy tới phố ăn vặt phía sau trường học mới dừng lại.
Có một nhà vệ sinh công cộng ngay trên phố này, Nguyễn Tri Hạ cùng Thẩm Lệ đi vào thay bộ đồng phục học sinh sau đó thay bằng chiếc áo khoác lông.
Gấp gọn bộ đồng phục cất đi, xong xuôi hai người mới từ từ đi ra.
Trong lúc Thẩm Lệ bước ra từ nhà vệ sinh ánh mắt đảo qua bốn phía, nhìn không thấy có động tĩnh gì lạ mới yên tâm đi ra ngoài.
“Nguy hiểm thật, suýt chút bị bắt lại.”
Mặc dù Thẩm Lệ miệng nói như vậy, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại cảm giác rằng cô không hề có chút lo lắng, hồi hộp gì.
“Bị bắt gặp là chuyện nhỏ.” Nguyễn Tri Hạ thong thả đi bênh cạnh Thẩm Lệ nói: “Nếu như bị phóng viên chụp ảnh, ngày mai trên khắp các trang báo lại có chủ đề hot, khẳng định tâm điểm chủ đề đều chĩa vào phía cậu, cái gì mà: “Diễn viên Thẩm Lệ có sở thích biến thái, giữa đêm khuya lẻn vào trường nữ sinh’…”
Thẩm Lệ khóe miệng giật giật: “ Cậu đứng có suy diễn nha, tớ biến thái chỗ nào a!”
“Truyền thông người ta có quan tâm thật sự là cậu có biến thái hay không đâu, quan trọng là họ cần có tin tức để tăng sự kịch tính là được rồi”
“Đây còn không phải là đang bị chụp hay sao? Haizzzz, đói bụng quá, mình tìm một chút đồ ăn đi.”
“Lần sau cậu…”
“Được rồi được rồi, tớ biết rồi.”
Thẩm Lệ lười nghe những lời giáo huấn của Nguyễn Tri Hạ, lôi lôi kéo kéo cô chạy hướng về phía trước.
Vì đang là kỳ nghỉ đông lại là thời điểm cuối năm nên rất ít cửa hàng mở cửa, chỉ còn lẻ tẻ mấy quầy.
Hai người tùy tiện tìm một cửa tiệm đi vào ăn chút gì.
Trường học thay đổi không nhiều, nhưng quà vặt trên đường phố thì thay đổi rất lớn.
Ngày trước lúc các cô còn học ở đây đều đã ăn hết lượt không bỏ sót một quán nào.
Ông chủ quầy là một người đàn ông trung niên, nhìn có vẻ trầm mặc, ít nói.
Ông cầm thực đơn tới, hỏi: “Các cô ăn gì, xin mời lựa chọn.”
Nguyễn Tri Hạ vừa mới tiếp nhận menu, ông chủ đột nhiên liền cúi đầu xuống, hơi nghiêng người vừa nói: “Các cô đi có hai người thôi?”
Thẩm Lệ nghe xong lời này, đáy mắt lập tức liền cảnh giác.
Ông chủ lơ đễnh, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tôi thấy luôn có một chiếc xe đi phía sau các cô, tôi còn tưởng là các cô đi một nhóm với nhau, nếu như đã không phải là người quen biết thì các cô nên gọi bạn tới đón hoặc nếu không thì nên trực tiếp báo cảnh sát đi”
“Cái gì? Ông là nói…” Thẩm Lệ đang ngồi quay lưng về phía cửa, cảm thấy rùng mình, lại chợt nhận ra là mình vừa mới nói quá lớn tiếng vội vàng che miệng không nói thêm câu nào nữa.
Nguyễn Tri Hạ ngồi đối diện Thẩm Lệ, hướng mắt nhìn ra cửa, chỉ vào menu gọi một vài món ăn, nói cùng ông chủ: “Chúng tôi biết, cám ơn ông chủ.”
Tán gẫu đến thật hưng phấn, rồi lại nhìn phòng học.
Kết quả nhìn một hồi thì bị bảo vệ trường học phát hiện.
“Ai ở bên kia?”
Ánh sáng chói lọi của đèn pin vừa chiếu đến thì Thẩm Lệ cùng Nguyễn Tri Hạ đã kịp cùng nhau chạy ra bên ngoài.
Bảo vệ cũng chạy theo phía sau.
Lúc hai người chạy qua bức tường danh dự, Nguyễn Tri Hạ chỉ lên bức ảnh trên đó: “Tiểu Lệ, ảnh của cậu vẫn còn kia!”
“Chạy mau đi! Sắp bị bảo vệ tóm rồi, ảnh chụp của tớ sẽ không thể treo ở đó nữa.”
“Phụt…”
Nguyễn Tri Hạ không nhịn dược mà cười thành tiếng.
Hai người che kín mặt, chạy ra cổng trường.
Hai người chạy ra ngoài thật xa, chạy tới phố ăn vặt phía sau trường học mới dừng lại.
Có một nhà vệ sinh công cộng ngay trên phố này, Nguyễn Tri Hạ cùng Thẩm Lệ đi vào thay bộ đồng phục học sinh sau đó thay bằng chiếc áo khoác lông.
Gấp gọn bộ đồng phục cất đi, xong xuôi hai người mới từ từ đi ra.
Trong lúc Thẩm Lệ bước ra từ nhà vệ sinh ánh mắt đảo qua bốn phía, nhìn không thấy có động tĩnh gì lạ mới yên tâm đi ra ngoài.
“Nguy hiểm thật, suýt chút bị bắt lại.”
Mặc dù Thẩm Lệ miệng nói như vậy, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại cảm giác rằng cô không hề có chút lo lắng, hồi hộp gì.
“Bị bắt gặp là chuyện nhỏ.” Nguyễn Tri Hạ thong thả đi bênh cạnh Thẩm Lệ nói: “Nếu như bị phóng viên chụp ảnh, ngày mai trên khắp các trang báo lại có chủ đề hot, khẳng định tâm điểm chủ đề đều chĩa vào phía cậu, cái gì mà: “Diễn viên Thẩm Lệ có sở thích biến thái, giữa đêm khuya lẻn vào trường nữ sinh’…”
Thẩm Lệ khóe miệng giật giật: “ Cậu đứng có suy diễn nha, tớ biến thái chỗ nào a!”
“Truyền thông người ta có quan tâm thật sự là cậu có biến thái hay không đâu, quan trọng là họ cần có tin tức để tăng sự kịch tính là được rồi”
“Đây còn không phải là đang bị chụp hay sao? Haizzzz, đói bụng quá, mình tìm một chút đồ ăn đi.”
“Lần sau cậu…”
“Được rồi được rồi, tớ biết rồi.”
Thẩm Lệ lười nghe những lời giáo huấn của Nguyễn Tri Hạ, lôi lôi kéo kéo cô chạy hướng về phía trước.
Vì đang là kỳ nghỉ đông lại là thời điểm cuối năm nên rất ít cửa hàng mở cửa, chỉ còn lẻ tẻ mấy quầy.
Hai người tùy tiện tìm một cửa tiệm đi vào ăn chút gì.
Trường học thay đổi không nhiều, nhưng quà vặt trên đường phố thì thay đổi rất lớn.
Ngày trước lúc các cô còn học ở đây đều đã ăn hết lượt không bỏ sót một quán nào.
Ông chủ quầy là một người đàn ông trung niên, nhìn có vẻ trầm mặc, ít nói.
Ông cầm thực đơn tới, hỏi: “Các cô ăn gì, xin mời lựa chọn.”
Nguyễn Tri Hạ vừa mới tiếp nhận menu, ông chủ đột nhiên liền cúi đầu xuống, hơi nghiêng người vừa nói: “Các cô đi có hai người thôi?”
Thẩm Lệ nghe xong lời này, đáy mắt lập tức liền cảnh giác.
Ông chủ lơ đễnh, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tôi thấy luôn có một chiếc xe đi phía sau các cô, tôi còn tưởng là các cô đi một nhóm với nhau, nếu như đã không phải là người quen biết thì các cô nên gọi bạn tới đón hoặc nếu không thì nên trực tiếp báo cảnh sát đi”
“Cái gì? Ông là nói…” Thẩm Lệ đang ngồi quay lưng về phía cửa, cảm thấy rùng mình, lại chợt nhận ra là mình vừa mới nói quá lớn tiếng vội vàng che miệng không nói thêm câu nào nữa.
Nguyễn Tri Hạ ngồi đối diện Thẩm Lệ, hướng mắt nhìn ra cửa, chỉ vào menu gọi một vài món ăn, nói cùng ông chủ: “Chúng tôi biết, cám ơn ông chủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.