Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1480
Hà An Sinh
14/12/2021
Cô chỉ liếc Tô Miên một cái, thờ ơ nói: “Cô Tô đầy đầu chỉ có chuyện ăn uống thôi sao? Tôi đến đây tìm Tư Mộ Hàn là có chuyện nghiêm chỉnh muốn nói.”
Tô Miên còn nghĩ là Nguyễn Tri Hạ sẽ có dáng vẻ thất hồn lạc phách, đau đớn khổ sở, lại không nghĩ tới Nguyễn Tri Hạ vừa ngồi xuống đã nói móc cô ta.
“Nguyễn Tri Hạ, cô nói như vậy là có ý gì? Đây là do cô vẫn luôn quấn quít lấy Đình Kiên không tha, Đình Kiên căn bản là không muốn gặp lại cô! Đình Kiên anh ấy đồng ý gặp mặt cô lần này, cũng là bởi vì tôi ở bên cạnh khuyên nhủ anh ấy, anh ấy mới đồng ý gặp cô! Sao cô vừa tới đây đã…”
Tô Miên cố ý dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, bày ra dáng vẻ rất tủi thân vì bị bắt nạt nhưng lại không muốn nói ra.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy buồn cười cực kỳ, nhưng cô cũng không rảnh nở nụ cười, bởi vì cô tới đây là có chuyện nghiêm chỉnh.
Cô cũng không muốn nhìn Tô Miên nhiều hơn một cái, quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn vẫn luôn không lên tiếng: “Tôi đến đây là muốn cùng với anh nói một chút chuyện trường mẫu giáo của Hạ Hạ, mấy hôm nữa tôi sẽ phải tiến vào đoàn làm phim, tôi muốn bàn bạc thật kĩ với anh về chuyện này, đem chuyện này giải quyết cho xong.”
Rốt cục lúc này Tư Mộ Hàn mới lên tiếng, đây cũng là câu đầu tiên anh nói với Nguyễn Tri Hạ kể từ khi cô bước vào: “Chuyện này tôi sẽ bảo người sắp xếp.”
Tô Miên vốn dĩ muốn tiếp tục giả vờ oan ức, muốn Tư Mộ Hàn an ủi cô ta.
Nhưng mà dường như căn bản Tư Mộ Hàn không hề chú ý tới dáng vẻ vừa rồi của cô ta, cũng chỉ đành thu lại bộ dáng oan ức của mình, sau đó suy nghĩ một chút rồi chen lời nói: “Tôi có biết một trường mẫu giáo rất tốt, hiệu trưởng còn là bạn của tôi...”
“Đây là chuyện của con gái tôi, tôi sẽ tự mình xử lý. Không cần làm phiền đến cô Tô.” Nguyễn Tri Hạ trực tiếp đánh gãy lời nói của Tô Miên không chút lưu tình.
Tô Miên chờ chính là sự cố chấp ngang ngược từ chối này của Nguyễn Tri Hạ, cô ta nâng khóe môi lên rất nhẹ, đến độ nếu không quá chú ý sẽ không nhìn ra, lúc nhìn về phía Tư Mộ Hàn, lại hơi nhíu lông mày, vẻ mặt sầu lo, có chút oan ức nói: “Đình Kiên, em cũng chỉ muốn giúp anh chia sẻ một chút mà thôi...”
“Tôi biết.” Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn Tô Miên, giọng nói dịu dàng: “Chẳng qua, em không cần phải quan tâm tới những việc vặt này, em chỉ cần thật vui vẻ là tốt rồi.”
Lúc anh nói chuyện, con mắt híp lại, dáng vẻ vẫn lười biếng, dịu dàng trên mặt biểu hiện hết sức rõ ràng, nhưng cũng khiến cho Tri Hạ nảy sinh một loại cảm giác xa lạ, vô cùng xa xôi.
Ở trong ấn tượng của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn là một người thâm trầm nội liễm. Chỉ có những lúc anh vô cùng vui vẻ hoặc hài lòng, hay chỉ có khi anh ở cùng với cô, mới có thể lộ ra một chút cảm xúc đặc biệt rõ ràng.
Mà biểu hiện dịu dàng giống như vậy, lúc cô ở bên anh, cũng cực kỳ hiếm khi nhìn thấy.
Nếu như Tư Mộ Hàn và Tô Miên bảo cô tới đây, là muốn để cho cô ghen tị, vậy bọn họ đã làm được.
Cô cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ chói mắt.
Nguyễn Tri Hạ không khống chế được chính mình, cô thậm chí không thể nở nụ cười..
Khuôn mặt của cô lạnh lùng nhìn Tư Mộ Hàn, tiếp tục nói chuyện của Hạ Hạ: “Tôi sẽ đi xem một số trường mẫu giáo mà tôi cảm thấy không tệ, không nhất định phải là một nơi đắt đỏ, nhưng nhất định phải là nơi có khả năng giáo dục tốt nhất, chúng ta mỗi người chọn ra mấy trường mẫu giáo vừa ý, ba ngày sau cùng nhau đưa ra lựa chọn cuối cùng.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy như mình đang nói chuyện về dự án công việc. đầu tiên là đưa ra kế hoặch làm việc, sau đó trở về chuẩn bị, tiếp theo cùng nhau hoàn thành công việc, cuối cùng đưa ra kết quả.
Tư Mộ Hàn không lên tiếng, chỉ gật đầu nhẹ một cái rất khó mà nhận ra.
Nguyễn Tri Hạ nhận được đáp lại, liền đứng dậy rời đi.
Tô Miên biết chuyện đã định rồi cũng thôi, đàng hoàng ngồi một chỗ nhìn Nguyễn Tri Hạ rời đi.
Nguyễn Tri Hạ vừa mới quay lưng lại chuẩn bị bước đi, liền nghe giọng nói của Tô Miên vang lên ở đằng sau lưng: “Anh sao lại lạnh nhạt với cô ấy như vậy nha, bất kể là nói như thế nào, cô ấy cũng là mẹ của Hạ Hạ mà.”
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng chậm lại bước chân của chính mình, hai giây sau cô liền nghe thấy âm vang nhẹ nhàng của Tư Mộ Hàn cất lên: “Bây giờ người ở bên cạnh tôi là em, em muốn tôi tỏ ra nhiệt tình với cô ta sao?”
Tô Miên hờn dỗi nói một câu: “Đáng ghét!”
Sau đó là tiếng cười khẽ của Tư Mộ Hàn.
Tô Miên còn nghĩ là Nguyễn Tri Hạ sẽ có dáng vẻ thất hồn lạc phách, đau đớn khổ sở, lại không nghĩ tới Nguyễn Tri Hạ vừa ngồi xuống đã nói móc cô ta.
“Nguyễn Tri Hạ, cô nói như vậy là có ý gì? Đây là do cô vẫn luôn quấn quít lấy Đình Kiên không tha, Đình Kiên căn bản là không muốn gặp lại cô! Đình Kiên anh ấy đồng ý gặp mặt cô lần này, cũng là bởi vì tôi ở bên cạnh khuyên nhủ anh ấy, anh ấy mới đồng ý gặp cô! Sao cô vừa tới đây đã…”
Tô Miên cố ý dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, bày ra dáng vẻ rất tủi thân vì bị bắt nạt nhưng lại không muốn nói ra.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy buồn cười cực kỳ, nhưng cô cũng không rảnh nở nụ cười, bởi vì cô tới đây là có chuyện nghiêm chỉnh.
Cô cũng không muốn nhìn Tô Miên nhiều hơn một cái, quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn vẫn luôn không lên tiếng: “Tôi đến đây là muốn cùng với anh nói một chút chuyện trường mẫu giáo của Hạ Hạ, mấy hôm nữa tôi sẽ phải tiến vào đoàn làm phim, tôi muốn bàn bạc thật kĩ với anh về chuyện này, đem chuyện này giải quyết cho xong.”
Rốt cục lúc này Tư Mộ Hàn mới lên tiếng, đây cũng là câu đầu tiên anh nói với Nguyễn Tri Hạ kể từ khi cô bước vào: “Chuyện này tôi sẽ bảo người sắp xếp.”
Tô Miên vốn dĩ muốn tiếp tục giả vờ oan ức, muốn Tư Mộ Hàn an ủi cô ta.
Nhưng mà dường như căn bản Tư Mộ Hàn không hề chú ý tới dáng vẻ vừa rồi của cô ta, cũng chỉ đành thu lại bộ dáng oan ức của mình, sau đó suy nghĩ một chút rồi chen lời nói: “Tôi có biết một trường mẫu giáo rất tốt, hiệu trưởng còn là bạn của tôi...”
“Đây là chuyện của con gái tôi, tôi sẽ tự mình xử lý. Không cần làm phiền đến cô Tô.” Nguyễn Tri Hạ trực tiếp đánh gãy lời nói của Tô Miên không chút lưu tình.
Tô Miên chờ chính là sự cố chấp ngang ngược từ chối này của Nguyễn Tri Hạ, cô ta nâng khóe môi lên rất nhẹ, đến độ nếu không quá chú ý sẽ không nhìn ra, lúc nhìn về phía Tư Mộ Hàn, lại hơi nhíu lông mày, vẻ mặt sầu lo, có chút oan ức nói: “Đình Kiên, em cũng chỉ muốn giúp anh chia sẻ một chút mà thôi...”
“Tôi biết.” Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn Tô Miên, giọng nói dịu dàng: “Chẳng qua, em không cần phải quan tâm tới những việc vặt này, em chỉ cần thật vui vẻ là tốt rồi.”
Lúc anh nói chuyện, con mắt híp lại, dáng vẻ vẫn lười biếng, dịu dàng trên mặt biểu hiện hết sức rõ ràng, nhưng cũng khiến cho Tri Hạ nảy sinh một loại cảm giác xa lạ, vô cùng xa xôi.
Ở trong ấn tượng của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn là một người thâm trầm nội liễm. Chỉ có những lúc anh vô cùng vui vẻ hoặc hài lòng, hay chỉ có khi anh ở cùng với cô, mới có thể lộ ra một chút cảm xúc đặc biệt rõ ràng.
Mà biểu hiện dịu dàng giống như vậy, lúc cô ở bên anh, cũng cực kỳ hiếm khi nhìn thấy.
Nếu như Tư Mộ Hàn và Tô Miên bảo cô tới đây, là muốn để cho cô ghen tị, vậy bọn họ đã làm được.
Cô cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ chói mắt.
Nguyễn Tri Hạ không khống chế được chính mình, cô thậm chí không thể nở nụ cười..
Khuôn mặt của cô lạnh lùng nhìn Tư Mộ Hàn, tiếp tục nói chuyện của Hạ Hạ: “Tôi sẽ đi xem một số trường mẫu giáo mà tôi cảm thấy không tệ, không nhất định phải là một nơi đắt đỏ, nhưng nhất định phải là nơi có khả năng giáo dục tốt nhất, chúng ta mỗi người chọn ra mấy trường mẫu giáo vừa ý, ba ngày sau cùng nhau đưa ra lựa chọn cuối cùng.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy như mình đang nói chuyện về dự án công việc. đầu tiên là đưa ra kế hoặch làm việc, sau đó trở về chuẩn bị, tiếp theo cùng nhau hoàn thành công việc, cuối cùng đưa ra kết quả.
Tư Mộ Hàn không lên tiếng, chỉ gật đầu nhẹ một cái rất khó mà nhận ra.
Nguyễn Tri Hạ nhận được đáp lại, liền đứng dậy rời đi.
Tô Miên biết chuyện đã định rồi cũng thôi, đàng hoàng ngồi một chỗ nhìn Nguyễn Tri Hạ rời đi.
Nguyễn Tri Hạ vừa mới quay lưng lại chuẩn bị bước đi, liền nghe giọng nói của Tô Miên vang lên ở đằng sau lưng: “Anh sao lại lạnh nhạt với cô ấy như vậy nha, bất kể là nói như thế nào, cô ấy cũng là mẹ của Hạ Hạ mà.”
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng chậm lại bước chân của chính mình, hai giây sau cô liền nghe thấy âm vang nhẹ nhàng của Tư Mộ Hàn cất lên: “Bây giờ người ở bên cạnh tôi là em, em muốn tôi tỏ ra nhiệt tình với cô ta sao?”
Tô Miên hờn dỗi nói một câu: “Đáng ghét!”
Sau đó là tiếng cười khẽ của Tư Mộ Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.