Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1536
Hà An Sinh
17/12/2021
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai thế?” Nguyễn Tri Hạ đang thu dọn đồ rửa mặt, quay đầu ra cửa hỏi một câu.
“Tôi!”
Chỉ một chữ, Nguyễn Tri Hạ có thể nghe ra giọng của Tần Thủy San.
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy đi ra mở cửa, rồi quay lại phòng tiếp tục thu dọn hành lý.
Tần Thủy San còn chưa biết việc cô đã mua vé máy bay về thành phố Hà Dương vào đêm nay, nên nói: “Thu dọn hành lý sớm như vậy làm gì, ra ngoài ăn cơm trước đã, đêm về lại dọn.”
“Tôi đặt vé máy bay mười một giờ đêm nay, thu dọn xong hành lý thì đi luôn, tôi không ra ngoài ăn cơm với cậu được.” Nguyễn Tri Hạ bỏ túi đựng đồ rửa mặt vào va li, giọng điệu nhẹ nhàng, trên mặt còn có một nụ cười.
Tần Thủy San kinh ngạc nói: “Bay lúc mười một giờ? Về tới thành phố Hà Dương mới là rạng sáng, như vậy quá muộn!”
“Muộn một chút cũng không sao.” Nguyễn Tri Hạ lơ đễnh đáp, kéo khóa va li rồi xách va li lên: “Được rồi, tôi chuẩn bị đi đây.”
Tần Thủy San thấy cô khăng khăng về sớm như vậy liền nói: “Tôi để lái xe của đoàn làm phim đưa cậu ra sân bay nhé?”
“Không cần, giờ vẫn còn sớm, tôi vẫn còn thời gian dư dả, tự bắt xe tới đó cũng được.” Nguyễn Tri Hạ cầm lấy ví, kéo va li hành lý đi ra ngoài.
Tần Thủy San đi theo cô: “Làm gì mà vội vàng về trong đêm nay thế, cậu vội vàng như thế là muốn…”
“Được rồi, cậu đi ăn cơm sớm một chút đi, ăn linh tinh xong thì về.” Nguyễn Tri Hạ ngắt lời cô ta, nhưng vừa nghĩ tới việc sắp được gặp Nguyễn Tri Hạ, tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ vô cùng tốt, còn cố ý dặn thêm một câu: “Chú ý an toàn, đừng về muộn quá.”
Sau đó, cô kéo va li đi vào thang máy trước con mắt đờ đẫn của Tần Thủy San.
“Vậy mà quan tâm… Tôi?” Tần Thủy San ngơ ngác một lát, lúc nói đến chữ “Tôi” cuối cùng còn đưa tay chỉ vào mình.
…
Nguyễn Tri Hạ tới sân bay sớm hơn thời gian đăng ký một tiếng.
Cô ngồi ở phòng chờ máy bay gọi một tách cà phê, đợi tới lượt mình được đăng ký.
Tách cà phê còn chưa được uống xong, đã thấy một người ngồi xuống trước mặt cô.
“Cô Hạ.”
Âm thanh này…
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, đã nhìn thấy Tạ Ngọc Nam gương mặt sương gió.
Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi bên trong màu xanh nhạt, cổ áo mở rộng xuống phía dưới, không cài ba cái cúc áo, nhìn có vẻ thoải mái không chịu trói buộc.
Nhưng khác với vẻ ngoài phong lưu mà anh ta thể hiện, suy nghĩ của anh ta lại có vẻ sạch sẽ hơn nhiều.
“Ở chỗ này mà chúng ta cũng có thể gặp nhau, có phải là duyên phận của chúng ta đã được ông trời sắp đặt rồi không?” Đôi mắt Tạ Ngọc Nam ánh lên nét cười nhìn Nguyễn Tri Hạ, anh ta hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào cô.
“Duyên phận này, chính là điều khó nghĩ tới nhất. Huống hồ, ý trời thường không giúp đỡ người, mà lại hay trêu ngươi.” Nguyễn Tri Hạ khuấy cà phê trong tách, cười như không cười nhìn Tạ Ngọc Nam.
Tạ Ngọc Nam hơi ngơ ngác một lát, anh ta không lớn lên trong nước, nên mặc dù tiếng Trung không tệ, nhưng cái kiểu nói vòng vo tới lui này của Nguyễn Tri Hạ khiến anh ta phản ứng không kịp.
Anh ta tập trung suy nghĩ một lúc, mới nói: “Ý cô là, phần lớn thời gian, ý trời đều là đùa cợt người?”
“Anh hiểu như vậy cũng được.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, thuận tiện hỏi: “Ngài Tạ không trưởng thành trong nước đúng không? Mặc dù anh nói tiếng Trung rất tốt, nhưng đôi khi vẫn mang theo một ít giọng điệu đặc biệt.”
“Đúng, tôi được sinh ra ở Mỹ.” Tạ Ngọc Nam cũng không tránh né đề tài này, vô cùng dứt khoát nhận mình là Hoa kiều.
Nguyễn Tri Hạ tiếp tục hỏi: “Vậy anh về nước là có ý định phát triển trong nước sao?”
“Nếu biết trong nước có nhiều phụ nữ xinh đẹp như vậy giống cô Hạ đây, tôi sẽ về nước sớm hơn một chút.” Tạ Ngọc Nam nhìn cô chăm chú.
“Ai thế?” Nguyễn Tri Hạ đang thu dọn đồ rửa mặt, quay đầu ra cửa hỏi một câu.
“Tôi!”
Chỉ một chữ, Nguyễn Tri Hạ có thể nghe ra giọng của Tần Thủy San.
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy đi ra mở cửa, rồi quay lại phòng tiếp tục thu dọn hành lý.
Tần Thủy San còn chưa biết việc cô đã mua vé máy bay về thành phố Hà Dương vào đêm nay, nên nói: “Thu dọn hành lý sớm như vậy làm gì, ra ngoài ăn cơm trước đã, đêm về lại dọn.”
“Tôi đặt vé máy bay mười một giờ đêm nay, thu dọn xong hành lý thì đi luôn, tôi không ra ngoài ăn cơm với cậu được.” Nguyễn Tri Hạ bỏ túi đựng đồ rửa mặt vào va li, giọng điệu nhẹ nhàng, trên mặt còn có một nụ cười.
Tần Thủy San kinh ngạc nói: “Bay lúc mười một giờ? Về tới thành phố Hà Dương mới là rạng sáng, như vậy quá muộn!”
“Muộn một chút cũng không sao.” Nguyễn Tri Hạ lơ đễnh đáp, kéo khóa va li rồi xách va li lên: “Được rồi, tôi chuẩn bị đi đây.”
Tần Thủy San thấy cô khăng khăng về sớm như vậy liền nói: “Tôi để lái xe của đoàn làm phim đưa cậu ra sân bay nhé?”
“Không cần, giờ vẫn còn sớm, tôi vẫn còn thời gian dư dả, tự bắt xe tới đó cũng được.” Nguyễn Tri Hạ cầm lấy ví, kéo va li hành lý đi ra ngoài.
Tần Thủy San đi theo cô: “Làm gì mà vội vàng về trong đêm nay thế, cậu vội vàng như thế là muốn…”
“Được rồi, cậu đi ăn cơm sớm một chút đi, ăn linh tinh xong thì về.” Nguyễn Tri Hạ ngắt lời cô ta, nhưng vừa nghĩ tới việc sắp được gặp Nguyễn Tri Hạ, tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ vô cùng tốt, còn cố ý dặn thêm một câu: “Chú ý an toàn, đừng về muộn quá.”
Sau đó, cô kéo va li đi vào thang máy trước con mắt đờ đẫn của Tần Thủy San.
“Vậy mà quan tâm… Tôi?” Tần Thủy San ngơ ngác một lát, lúc nói đến chữ “Tôi” cuối cùng còn đưa tay chỉ vào mình.
…
Nguyễn Tri Hạ tới sân bay sớm hơn thời gian đăng ký một tiếng.
Cô ngồi ở phòng chờ máy bay gọi một tách cà phê, đợi tới lượt mình được đăng ký.
Tách cà phê còn chưa được uống xong, đã thấy một người ngồi xuống trước mặt cô.
“Cô Hạ.”
Âm thanh này…
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, đã nhìn thấy Tạ Ngọc Nam gương mặt sương gió.
Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi bên trong màu xanh nhạt, cổ áo mở rộng xuống phía dưới, không cài ba cái cúc áo, nhìn có vẻ thoải mái không chịu trói buộc.
Nhưng khác với vẻ ngoài phong lưu mà anh ta thể hiện, suy nghĩ của anh ta lại có vẻ sạch sẽ hơn nhiều.
“Ở chỗ này mà chúng ta cũng có thể gặp nhau, có phải là duyên phận của chúng ta đã được ông trời sắp đặt rồi không?” Đôi mắt Tạ Ngọc Nam ánh lên nét cười nhìn Nguyễn Tri Hạ, anh ta hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào cô.
“Duyên phận này, chính là điều khó nghĩ tới nhất. Huống hồ, ý trời thường không giúp đỡ người, mà lại hay trêu ngươi.” Nguyễn Tri Hạ khuấy cà phê trong tách, cười như không cười nhìn Tạ Ngọc Nam.
Tạ Ngọc Nam hơi ngơ ngác một lát, anh ta không lớn lên trong nước, nên mặc dù tiếng Trung không tệ, nhưng cái kiểu nói vòng vo tới lui này của Nguyễn Tri Hạ khiến anh ta phản ứng không kịp.
Anh ta tập trung suy nghĩ một lúc, mới nói: “Ý cô là, phần lớn thời gian, ý trời đều là đùa cợt người?”
“Anh hiểu như vậy cũng được.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, thuận tiện hỏi: “Ngài Tạ không trưởng thành trong nước đúng không? Mặc dù anh nói tiếng Trung rất tốt, nhưng đôi khi vẫn mang theo một ít giọng điệu đặc biệt.”
“Đúng, tôi được sinh ra ở Mỹ.” Tạ Ngọc Nam cũng không tránh né đề tài này, vô cùng dứt khoát nhận mình là Hoa kiều.
Nguyễn Tri Hạ tiếp tục hỏi: “Vậy anh về nước là có ý định phát triển trong nước sao?”
“Nếu biết trong nước có nhiều phụ nữ xinh đẹp như vậy giống cô Hạ đây, tôi sẽ về nước sớm hơn một chút.” Tạ Ngọc Nam nhìn cô chăm chú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.