Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1569
Hà An Sinh
19/12/2021
Nguyễn Tri Hạ phản ứng cực nhanh lắc mình, nhấc chân đá vào chỗ nào đó của Tạ Ngọc Nam.
Tạ Ngọc Nam phản ứng chậm mất một nhịp, né tránh có chút chật vật.
“Nguyễn Tri Hạ, tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào ác như cô!”
Hắn tránh thoát, thở phào nhẹ nhõm. Nếu vừa rồi thực sự bị Nguyễn Tri Hạ đá trúng, hắn rất có thể sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
“ Biết là tốt rồi, đừng có chọc tôi.”
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ có chút ác độc, Tạ Ngọc Nam thật sự đã chọc đến cô.
Cô không phải là một người tính khí không tốt, nhưng nếu như chọc tới cô, cô tuyệt đối không phải là kẻ không biết đáp trả.
Tạ Ngọc Nam vẫn còn sợ hãi nhìn cô, đột nhiên lại cười rộ lên: “Từ trước tới nay tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào như thế này.”
Lúc hắn cười, đôi mắt hơi híp lại, không giống với cái kiểu cười cho có lệ và kiểu cười có mục đích trước kia. Lần này hắn cười rất thật lòng.
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, mở cửa lên xe.
Cô rất rõ ràng, Tạ Ngọc Nam chính là một tay chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi rồi, phong lưu phóng đãng. Cho dù hắn có là con trai Tạ Sinh, có quen biết với Lưu Chiến Hằng, thì không có nghĩa là hắn có biết chuyện gì.
Lời Lưu Chiến Hằng nói còn có lý.
Cô và Tạ Ngọc Nam cứ quanh quẩn dây dưa hoàn toàn là đang lãng phí thời gian.
Lúc Nguyễn Tri Hạ khởi động xe, cô quay đầu nhìn thoáng qua cửa xe.
Tạ Ngọc Nam vẫn đứng ở bên đường, trơ mắt nhìn cô, trong mắt là sự chăm chú hiếm thấy.
Tạ Ngọc Nam vừa nhìn đã biết là một kẻ rất biết chơi cũng rất thích chơi, nhưng nội tâm không xấu. Nếu không hắn đã sớm dùng thủ đoạn dồn dập khiến cô đi vào khuôn khổ rồi.
Nguyễn Tri Hạ nhớ tới lời hắn vừa nói, đột nhiên dừng xe, hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra gọi hắn: “Anh thực sự là tiến sĩ luật sao?”
Tạ Ngọc Nam vốn đang mặt ủ mày chau đứng ven đường nghe thấy thế, lập tức như con cún nhỏ nhìn thấy khúc xương, vô cùng hưng phấn nói:
“ Thật đấy! Tôi thật sư là tiến sĩ luật!”
Nguyễn Tri Hạ im lặng trong chốc lát, ngoắc ngoắc hắn: “Anh qua đây!”
Tạ Ngọc Nam thoạt nhìn cực kỳ vui vẻ, hào hứng chạy tới, nở nụ cười xán lạn: “Cô đồng ý để tôi làm luật sư của cô rồi hả?”
Nguyễn Tri Hạ hỏi hắn: “Anh kiện tụng rất giỏi đúng không?”
Tạ Ngọc Nam suy nghĩ một chút, hỏi cô: “Cô muốn thưa kiện ai?”
Nguyễn Tri Hạ không trả lời ngay. Cô chỉ hơi híp mắt nhìn hắn, nhưng trong đầu đang cáp tốc suy nghĩ.
Lưu Chiến Hằng rất rõ ràng tình hình của cô. Chỉ cần Tạ Ngọc Nam muốn biết, anh ta nhất định sẽ nói cho hắn biết.
Nghĩ vậy, Nguyễn Tri Hạ cũng không kiêng kỵ nữa, nói: “Tranh giành quyền nuôi con với Tư Mộ Hàn.”
Tạ Ngọc Nam nghe vậy, vẻ mặt ngưng lại trong chớp mắt.
Tạ Ngọc Nam vốn khom người ghé vào cửa sổ nghe Nguyễn Tri Hạ nói chuyện, lúc này cũng lập tức đứng thẳng người.
Hắn nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ một lúc, sau đó nghiêm túc nói: “Cô nên biết, cô muốn thắng Tư Mộ Hàn, khả năng gần như bằng không.”
“ Tôi biết.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Thế nhưng, vụ kiện này nhất định phải thắng.”
Đôi mắt kiên định của Nguyễn Tri Hạ khiến Tạ Ngọc Nam ngẩn ra. Hắn hít sâu một hơi, nói rằng: “Để tôi lên xe, tôi lên xe nói chuyện với cô.”
Thực ra cô cũng không khóa cửa xe. Tạ Ngọc Nam không trực tiếp lên xe mà là hỏi ý kiến Nguyễn Tri Hạ, điều này khiến Nguyễn Tri Hạ hơi kinh ngạc.
“ Lên đi.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu với hắn.
Tạ Ngọc Nam phản ứng chậm mất một nhịp, né tránh có chút chật vật.
“Nguyễn Tri Hạ, tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào ác như cô!”
Hắn tránh thoát, thở phào nhẹ nhõm. Nếu vừa rồi thực sự bị Nguyễn Tri Hạ đá trúng, hắn rất có thể sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
“ Biết là tốt rồi, đừng có chọc tôi.”
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ có chút ác độc, Tạ Ngọc Nam thật sự đã chọc đến cô.
Cô không phải là một người tính khí không tốt, nhưng nếu như chọc tới cô, cô tuyệt đối không phải là kẻ không biết đáp trả.
Tạ Ngọc Nam vẫn còn sợ hãi nhìn cô, đột nhiên lại cười rộ lên: “Từ trước tới nay tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào như thế này.”
Lúc hắn cười, đôi mắt hơi híp lại, không giống với cái kiểu cười cho có lệ và kiểu cười có mục đích trước kia. Lần này hắn cười rất thật lòng.
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, mở cửa lên xe.
Cô rất rõ ràng, Tạ Ngọc Nam chính là một tay chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi rồi, phong lưu phóng đãng. Cho dù hắn có là con trai Tạ Sinh, có quen biết với Lưu Chiến Hằng, thì không có nghĩa là hắn có biết chuyện gì.
Lời Lưu Chiến Hằng nói còn có lý.
Cô và Tạ Ngọc Nam cứ quanh quẩn dây dưa hoàn toàn là đang lãng phí thời gian.
Lúc Nguyễn Tri Hạ khởi động xe, cô quay đầu nhìn thoáng qua cửa xe.
Tạ Ngọc Nam vẫn đứng ở bên đường, trơ mắt nhìn cô, trong mắt là sự chăm chú hiếm thấy.
Tạ Ngọc Nam vừa nhìn đã biết là một kẻ rất biết chơi cũng rất thích chơi, nhưng nội tâm không xấu. Nếu không hắn đã sớm dùng thủ đoạn dồn dập khiến cô đi vào khuôn khổ rồi.
Nguyễn Tri Hạ nhớ tới lời hắn vừa nói, đột nhiên dừng xe, hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra gọi hắn: “Anh thực sự là tiến sĩ luật sao?”
Tạ Ngọc Nam vốn đang mặt ủ mày chau đứng ven đường nghe thấy thế, lập tức như con cún nhỏ nhìn thấy khúc xương, vô cùng hưng phấn nói:
“ Thật đấy! Tôi thật sư là tiến sĩ luật!”
Nguyễn Tri Hạ im lặng trong chốc lát, ngoắc ngoắc hắn: “Anh qua đây!”
Tạ Ngọc Nam thoạt nhìn cực kỳ vui vẻ, hào hứng chạy tới, nở nụ cười xán lạn: “Cô đồng ý để tôi làm luật sư của cô rồi hả?”
Nguyễn Tri Hạ hỏi hắn: “Anh kiện tụng rất giỏi đúng không?”
Tạ Ngọc Nam suy nghĩ một chút, hỏi cô: “Cô muốn thưa kiện ai?”
Nguyễn Tri Hạ không trả lời ngay. Cô chỉ hơi híp mắt nhìn hắn, nhưng trong đầu đang cáp tốc suy nghĩ.
Lưu Chiến Hằng rất rõ ràng tình hình của cô. Chỉ cần Tạ Ngọc Nam muốn biết, anh ta nhất định sẽ nói cho hắn biết.
Nghĩ vậy, Nguyễn Tri Hạ cũng không kiêng kỵ nữa, nói: “Tranh giành quyền nuôi con với Tư Mộ Hàn.”
Tạ Ngọc Nam nghe vậy, vẻ mặt ngưng lại trong chớp mắt.
Tạ Ngọc Nam vốn khom người ghé vào cửa sổ nghe Nguyễn Tri Hạ nói chuyện, lúc này cũng lập tức đứng thẳng người.
Hắn nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ một lúc, sau đó nghiêm túc nói: “Cô nên biết, cô muốn thắng Tư Mộ Hàn, khả năng gần như bằng không.”
“ Tôi biết.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Thế nhưng, vụ kiện này nhất định phải thắng.”
Đôi mắt kiên định của Nguyễn Tri Hạ khiến Tạ Ngọc Nam ngẩn ra. Hắn hít sâu một hơi, nói rằng: “Để tôi lên xe, tôi lên xe nói chuyện với cô.”
Thực ra cô cũng không khóa cửa xe. Tạ Ngọc Nam không trực tiếp lên xe mà là hỏi ý kiến Nguyễn Tri Hạ, điều này khiến Nguyễn Tri Hạ hơi kinh ngạc.
“ Lên đi.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.