Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1585
Hà An Sinh
20/12/2021
“Vậy thì ở Kim Hải đi, tôi tập tức đến.”
Nguyễn Tri Hạ để điện thoại bên cạnh, hỏi: “Anh muốn ăn cơm với chúng tôi không?”
“Có gì mà không được.” Lưu Chiến Hằng nhìn về phía trước.
Nguyễn Tri Hạ cũng không nói nhiều với anh ta, trực tiếp lái xe đến Kim Hải.
Tạ Ngọc Nam này trên phương diện ăn chơi nhảy múa rất tích cực, khi Nguyễn Tri Hạ đến nơi, anh liền ra cửa đón.
“Tôi đợi cô một lúc rồi đó, vốn định đi chuẩn bị vào bên trong…” Tạ Ngọc Nam nhìn thấy Lưu Chiến Hằng đằng sau cô, liền dừng một chút rồi nói tiếp: “đợi cô….”
“Chắc tôi không phải giới thiệu nữa!” Nguyễn Tri Hạ đi đến trước mặt Tạ Ngọc Nam cười cười.
Tạ Ngọc Nam nhíu mày: “Không cần.”
Ba người cùng đi vào Kim Hải.
Nguyễn Tri Hạ đi đằng trước, hai người đi đằng sau.
Lưu Chiến Hằng và Tạ Ngọc Nam cao tương đương nhau, tướng mạo xuất trúng. Tuy ở Kim Hải người như bọn họ không thiếu, nhưng hai người bọn họ đứng cạnh nhau thu hút không ít sự chú ý.
Nguyễn Tri Hạ cũng ý thức được điều này nên chủ động cách xa bọn họ một chút.
Thang máy mở ra, Nguyễn Tri Hạ lập tức đi vào.
Ba người ngồi xuống bàn ăn, hai người bọn họ ngồi hai bên Nguyễn Tri Hạ.
Mỗi người cầm lấy một cái menu.
Tạ Ngọc Nam giở đi giở lại, liền gọi phục vụ: “Tôi muốn phần cá thanh đạm này.”
Lưu Chiến Hằng nói: “Tôi muốn phần cá sốt cay, nhiều ớt một chút.”
Tạ Ngọc Nam nhìn Lưu Chiến Hằng một cái, chỉ vào phần điểm tâm nói với phục vụ: “Cái này ngọt đúng không, cho tôi một phần.”
Lưu Chiến Hằng cũng không ngẩng đầu, chỉ vào phần điểm tâm nói: “Cái này mặn à?”
Phục vụ có chút không biết phải làm sao, cầu cứu Nguyễn Tri Hạ.
Tạ Ngọc Nam lớn lên ở nước ngoài, anh rất thích đồ ăn Trong nước, là cô mời anh, tất nhiên phải mời anh đến quán ăn truyền thống.
Cũng không biết hai người họ có gì bất mãn với nhau, đến cả gọi đồ ăn mà cũng trái ngược với nhau như vậy.
Nguyễn Tri Hạ bị kẹp ở giữa, chỉ có thể nhìn hai người đàn ông cộng tuổi lại cũng phải hơn 60 tuổi làm loạn.
Nguyễn Tri Hạ lấy một cốc nước, giả vờ uống không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của phục vụ.
Sự thật chứng minh rằng Nguyễn Tri Hạ không nói ra là đúng.
Bởi lẽ, không bao lâu sau thì hai người Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng đã cãi nhau rồi.
“Lưu Chiến Hằng, anh làm sao vậy? Anh không đối đầu với tôi là không được đúng không?” Tạ Ngọc Nam là người đầu tiên không nhịn được cơn nóng giận, vứt menu “xoảng” lên bàn ăn rồi chỉ vào Lưu Chiến Hằng mà nói.
Lưu Chiến Hằng chậm rãi đặt menu trong tay xuống bàn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh và giọng điệu cũng rất hờ hững: “Gọi chút đồ ăn thôi mà, khẩu vị của mỗi người không giống nhau, chuyện này không phải rất bình thường hay sao?”
Anh quay đầu nhìn Tạ Ngọc Nam, vẻ mặt bình tĩnh đến độ khiến Tạ Ngọc Nam phát điên lên.
“Đừng tường rằng tôi không biết vì sao anh đến đây cùng với Nguyễn Tri Hạ!” Tạ Ngọc Nam không thể bình tĩnh giống như Lưu Chiến Hằng, trong đáy mắt hiện rõ vẻ giận dữ.
“Nếu như đã biết thì cậu phải hiểu rõ rằng chuyện này quan trọng nhường nào với Tri Hạ! Ngọc Nam, đây không phải là trò chơi.” Giọng điệu của Lưu Chiến Hằng nghe thì có vẻ thành khẩn, giống như lời khuyên bảo của người anh cả với đứa em trai.
Nhưng chỉ không ngờ, Tạ Ngọc Nam ghét nhất chính là vẻ như anh cả dạy kẻ khác của Lưu Chiến Hằng.
Tạ Ngọc Nam cười khẩy một tiếng rồi nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ, em có gì cứ nói ra đi?”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt, cô nói? Cô có gì phải nói sao?
Nguyễn Tri Hạ để điện thoại bên cạnh, hỏi: “Anh muốn ăn cơm với chúng tôi không?”
“Có gì mà không được.” Lưu Chiến Hằng nhìn về phía trước.
Nguyễn Tri Hạ cũng không nói nhiều với anh ta, trực tiếp lái xe đến Kim Hải.
Tạ Ngọc Nam này trên phương diện ăn chơi nhảy múa rất tích cực, khi Nguyễn Tri Hạ đến nơi, anh liền ra cửa đón.
“Tôi đợi cô một lúc rồi đó, vốn định đi chuẩn bị vào bên trong…” Tạ Ngọc Nam nhìn thấy Lưu Chiến Hằng đằng sau cô, liền dừng một chút rồi nói tiếp: “đợi cô….”
“Chắc tôi không phải giới thiệu nữa!” Nguyễn Tri Hạ đi đến trước mặt Tạ Ngọc Nam cười cười.
Tạ Ngọc Nam nhíu mày: “Không cần.”
Ba người cùng đi vào Kim Hải.
Nguyễn Tri Hạ đi đằng trước, hai người đi đằng sau.
Lưu Chiến Hằng và Tạ Ngọc Nam cao tương đương nhau, tướng mạo xuất trúng. Tuy ở Kim Hải người như bọn họ không thiếu, nhưng hai người bọn họ đứng cạnh nhau thu hút không ít sự chú ý.
Nguyễn Tri Hạ cũng ý thức được điều này nên chủ động cách xa bọn họ một chút.
Thang máy mở ra, Nguyễn Tri Hạ lập tức đi vào.
Ba người ngồi xuống bàn ăn, hai người bọn họ ngồi hai bên Nguyễn Tri Hạ.
Mỗi người cầm lấy một cái menu.
Tạ Ngọc Nam giở đi giở lại, liền gọi phục vụ: “Tôi muốn phần cá thanh đạm này.”
Lưu Chiến Hằng nói: “Tôi muốn phần cá sốt cay, nhiều ớt một chút.”
Tạ Ngọc Nam nhìn Lưu Chiến Hằng một cái, chỉ vào phần điểm tâm nói với phục vụ: “Cái này ngọt đúng không, cho tôi một phần.”
Lưu Chiến Hằng cũng không ngẩng đầu, chỉ vào phần điểm tâm nói: “Cái này mặn à?”
Phục vụ có chút không biết phải làm sao, cầu cứu Nguyễn Tri Hạ.
Tạ Ngọc Nam lớn lên ở nước ngoài, anh rất thích đồ ăn Trong nước, là cô mời anh, tất nhiên phải mời anh đến quán ăn truyền thống.
Cũng không biết hai người họ có gì bất mãn với nhau, đến cả gọi đồ ăn mà cũng trái ngược với nhau như vậy.
Nguyễn Tri Hạ bị kẹp ở giữa, chỉ có thể nhìn hai người đàn ông cộng tuổi lại cũng phải hơn 60 tuổi làm loạn.
Nguyễn Tri Hạ lấy một cốc nước, giả vờ uống không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của phục vụ.
Sự thật chứng minh rằng Nguyễn Tri Hạ không nói ra là đúng.
Bởi lẽ, không bao lâu sau thì hai người Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng đã cãi nhau rồi.
“Lưu Chiến Hằng, anh làm sao vậy? Anh không đối đầu với tôi là không được đúng không?” Tạ Ngọc Nam là người đầu tiên không nhịn được cơn nóng giận, vứt menu “xoảng” lên bàn ăn rồi chỉ vào Lưu Chiến Hằng mà nói.
Lưu Chiến Hằng chậm rãi đặt menu trong tay xuống bàn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh và giọng điệu cũng rất hờ hững: “Gọi chút đồ ăn thôi mà, khẩu vị của mỗi người không giống nhau, chuyện này không phải rất bình thường hay sao?”
Anh quay đầu nhìn Tạ Ngọc Nam, vẻ mặt bình tĩnh đến độ khiến Tạ Ngọc Nam phát điên lên.
“Đừng tường rằng tôi không biết vì sao anh đến đây cùng với Nguyễn Tri Hạ!” Tạ Ngọc Nam không thể bình tĩnh giống như Lưu Chiến Hằng, trong đáy mắt hiện rõ vẻ giận dữ.
“Nếu như đã biết thì cậu phải hiểu rõ rằng chuyện này quan trọng nhường nào với Tri Hạ! Ngọc Nam, đây không phải là trò chơi.” Giọng điệu của Lưu Chiến Hằng nghe thì có vẻ thành khẩn, giống như lời khuyên bảo của người anh cả với đứa em trai.
Nhưng chỉ không ngờ, Tạ Ngọc Nam ghét nhất chính là vẻ như anh cả dạy kẻ khác của Lưu Chiến Hằng.
Tạ Ngọc Nam cười khẩy một tiếng rồi nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ, em có gì cứ nói ra đi?”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt, cô nói? Cô có gì phải nói sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.