Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1604
Hà An Sinh
21/12/2021
Đầu tiên Tô Miên hơi nghi ngờ, sau đó mới phản ứng lại, Nguyễn Tri Hạ đã biết chuyện Thẩm Lệ bị thương.
Nguyễn Tri Hạ gởi tin nhắn kia, cũng là cố ý lừa cô ta, để cho cô ta nói ra chuyện đã làm với Thẩm Lệ.
“A, là tôi thì sao? Cô thể làm gì tôi?” Tô Miên hơi hất cằm lên nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Cho dù Nguyễn Tri Hạ biết là cô ta đã mua chuộc nhân viên làm việc khiến cho Thẩm Lệ bị thương, vậy thì sao?
Cô ta làm chuyện này vốn dĩ là để cho Nguyễn Tri Hạ biết.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ tức điên, nhưng lại chỉ có thể giả vờ bình tĩnh: “Cô chỉ có chút bản lĩnh này sao? Có chuyện không dám nhắm vào tôi, chỉ dám đi tính toán với người khác.”
Sau khi Tô Miên hiểu rõ ý đồ của Nguyễn Tri Hạ, ngược lại cô ta càng tỏ ra thong dong, mỉm cười nói: “Chỉ cho cô một bài học nhỏ mà thôi, làm người đừng quá đắc ý vênh váo.”
“Thật sao? Vậy thì tôi có phải nên tặng lại cho cô Tô một món quà đáp lễ hay không?”
Đôi mắt lạnh lẽo của Nguyễn Tri Hạ nhìn Tô Miên khiến cô ta cảm thấy hơi hoảng hốt.
Một phút sau Nguyễn Tri Hạ đứng lên, giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Tô Miên.
Tô Miên kêu thét lên: “Á!”
Một cái tát này Nguyễn Tri Hạ dùng hết sức, đến nỗi bàn tay của cô cũng tê rần, giọng nói càng lạnh lẽo hơn: “Làm người đừng quá đắc ý vênh váo, đây là cô Tô mới nói cho tôi biết.”
Tô Miên ôm mặt, bị Nguyễn Tri Hạ bất ngờ tát cho ngẩn người.
Đột nhiên, ánh mắt của cô ta dời về sau lưng Nguyễn Tri Hạ, đáy mắt bắt đầu rưng rưng, yếu ớt lên tiếng: “Đình Kiên, sao anh đến đây?”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, Tư Mộ Hàn đến rồi?
Cô chậm rãi quay đầu lại thì thấy Tư Mộ Hàn ở chỗ cách cô không tới hai mét đang đi thẳng về phía này.
Tô Miên nhìn Nguyễn Tri Hạ, đáy mắt lóe lên tia lạnh lẽo, sau đó lúc ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn nước mắt lập tức tràn ra.
Tư Mộ Hàn đã đi tới trước mặt bọn họ, anh nhăn mày, không thấy Nguyễn Tri Hạ, trong ánh mắt chỉ có một mình Tô Miên. Giọng nói trầm thấp xen lẫn vẻ tức giận hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tô Miên cuống quít lau nước mắt, mỉm cười, dáng vẻ tủi thân nhưng tỏ ra rộng lượng nói: “Không có chuyện gì, có thể cô Hạ có một số chuyện hiểu lầm em rồi.”
Lúc này Tư Mộ Hàn mới quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, trong mắt u ám, nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì.
“Cô Hạ và vợ chưa cưới của tôi có hiểu lầm gì, không ngại nói ra cho tôi nghe thử.” Bề ngoài lời nói của anh rất khách sáo, nhưng giọng điệu lại giống như ngầm uy hiếp Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ nghe rất rõ ràng.
Cô tin chắc bản thân không nhìn lầm.
Nguyễn Tri Hạ cong khóe môi, cũng không để ý mình cười có tự nhiên hay không nói: “Đây là chuyện của tôi và cô Tô không có liên quan gì đến anh.”
Tư Mộ Hàn hơi nheo mắt lại, giọng nói trầm thấp: “Chuyện của cô ấy là chuyện của tôi.”
Nghe được Tư Mộ Hàn nói như vậy, Tô Miên vui đến nỗi không chịu được.
Cô kéo cánh tay của Tư Mộ Hàn nói: “Đình Kiên, bỏ đi. Anh không nên chấp nhặt với cô Hạ.”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn nhìn nửa bên mặt bị đánh kia của Tô Miên. Nguyễn Tri Hạ đúng là dùng hết sức, khuôn mặt trắng mịn được chăm sóc kỹ lưỡng của Tô Miên bị đánh đến nỗi sưng phù lên.
Anh cụp mắt xuống khẽ hỏi: “Đau không?”
Tô Miên chỉ lắc đầu, thoạt nhìn rất rộng lượng lại khoan dung.
Nguyễn Tri Hạ hết siết chặt tay rồi lại buông ra.
Mãi cho đến khi cô nhìn không nổi nữa mới nhìn chằm chằm Tô Miên nói: “Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này như thế đâu!”
Nói xong cô muốn đứng dậy rời đi.
Cô vừa mới đứng dậy đã bị Tư Mộ Hàn nắm chặt tay nói: “Chuyện nào? Cô không ngại nói rõ ràng một lần chứ?”
“Buông tay!” Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm mặt đất, không muốn nhìn vẻ mặt của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ gởi tin nhắn kia, cũng là cố ý lừa cô ta, để cho cô ta nói ra chuyện đã làm với Thẩm Lệ.
“A, là tôi thì sao? Cô thể làm gì tôi?” Tô Miên hơi hất cằm lên nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Cho dù Nguyễn Tri Hạ biết là cô ta đã mua chuộc nhân viên làm việc khiến cho Thẩm Lệ bị thương, vậy thì sao?
Cô ta làm chuyện này vốn dĩ là để cho Nguyễn Tri Hạ biết.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ tức điên, nhưng lại chỉ có thể giả vờ bình tĩnh: “Cô chỉ có chút bản lĩnh này sao? Có chuyện không dám nhắm vào tôi, chỉ dám đi tính toán với người khác.”
Sau khi Tô Miên hiểu rõ ý đồ của Nguyễn Tri Hạ, ngược lại cô ta càng tỏ ra thong dong, mỉm cười nói: “Chỉ cho cô một bài học nhỏ mà thôi, làm người đừng quá đắc ý vênh váo.”
“Thật sao? Vậy thì tôi có phải nên tặng lại cho cô Tô một món quà đáp lễ hay không?”
Đôi mắt lạnh lẽo của Nguyễn Tri Hạ nhìn Tô Miên khiến cô ta cảm thấy hơi hoảng hốt.
Một phút sau Nguyễn Tri Hạ đứng lên, giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Tô Miên.
Tô Miên kêu thét lên: “Á!”
Một cái tát này Nguyễn Tri Hạ dùng hết sức, đến nỗi bàn tay của cô cũng tê rần, giọng nói càng lạnh lẽo hơn: “Làm người đừng quá đắc ý vênh váo, đây là cô Tô mới nói cho tôi biết.”
Tô Miên ôm mặt, bị Nguyễn Tri Hạ bất ngờ tát cho ngẩn người.
Đột nhiên, ánh mắt của cô ta dời về sau lưng Nguyễn Tri Hạ, đáy mắt bắt đầu rưng rưng, yếu ớt lên tiếng: “Đình Kiên, sao anh đến đây?”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, Tư Mộ Hàn đến rồi?
Cô chậm rãi quay đầu lại thì thấy Tư Mộ Hàn ở chỗ cách cô không tới hai mét đang đi thẳng về phía này.
Tô Miên nhìn Nguyễn Tri Hạ, đáy mắt lóe lên tia lạnh lẽo, sau đó lúc ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn nước mắt lập tức tràn ra.
Tư Mộ Hàn đã đi tới trước mặt bọn họ, anh nhăn mày, không thấy Nguyễn Tri Hạ, trong ánh mắt chỉ có một mình Tô Miên. Giọng nói trầm thấp xen lẫn vẻ tức giận hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tô Miên cuống quít lau nước mắt, mỉm cười, dáng vẻ tủi thân nhưng tỏ ra rộng lượng nói: “Không có chuyện gì, có thể cô Hạ có một số chuyện hiểu lầm em rồi.”
Lúc này Tư Mộ Hàn mới quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, trong mắt u ám, nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì.
“Cô Hạ và vợ chưa cưới của tôi có hiểu lầm gì, không ngại nói ra cho tôi nghe thử.” Bề ngoài lời nói của anh rất khách sáo, nhưng giọng điệu lại giống như ngầm uy hiếp Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ nghe rất rõ ràng.
Cô tin chắc bản thân không nhìn lầm.
Nguyễn Tri Hạ cong khóe môi, cũng không để ý mình cười có tự nhiên hay không nói: “Đây là chuyện của tôi và cô Tô không có liên quan gì đến anh.”
Tư Mộ Hàn hơi nheo mắt lại, giọng nói trầm thấp: “Chuyện của cô ấy là chuyện của tôi.”
Nghe được Tư Mộ Hàn nói như vậy, Tô Miên vui đến nỗi không chịu được.
Cô kéo cánh tay của Tư Mộ Hàn nói: “Đình Kiên, bỏ đi. Anh không nên chấp nhặt với cô Hạ.”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn nhìn nửa bên mặt bị đánh kia của Tô Miên. Nguyễn Tri Hạ đúng là dùng hết sức, khuôn mặt trắng mịn được chăm sóc kỹ lưỡng của Tô Miên bị đánh đến nỗi sưng phù lên.
Anh cụp mắt xuống khẽ hỏi: “Đau không?”
Tô Miên chỉ lắc đầu, thoạt nhìn rất rộng lượng lại khoan dung.
Nguyễn Tri Hạ hết siết chặt tay rồi lại buông ra.
Mãi cho đến khi cô nhìn không nổi nữa mới nhìn chằm chằm Tô Miên nói: “Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này như thế đâu!”
Nói xong cô muốn đứng dậy rời đi.
Cô vừa mới đứng dậy đã bị Tư Mộ Hàn nắm chặt tay nói: “Chuyện nào? Cô không ngại nói rõ ràng một lần chứ?”
“Buông tay!” Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm mặt đất, không muốn nhìn vẻ mặt của Tư Mộ Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.