Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1607
Hà An Sinh
21/12/2021
Cả quán cà phê yên tĩnh lại, vốn dĩ Tư Mộ Hàn vẫn còn đang đánh nhau với Cố Tri Dân bỗng hơi dừng động tác lại xoay người nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ thế là liền bị Cố Tri Dân nhân cơ hội đạp một cước ngã trên đất.
Nguyễn Tri Hạ cũng hơi sửng sốt, thật ra cô đập cái ly là muốn dời đi sự chú ý của Cố Tri Dân, muốn lôi Cố Tri Dân ra. Tư Mộ Hàn làm việc rất tập trung, cho dù đang đánh nhau cũng sẽ không dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy. Mà cho dù có bị ảnh hưởng cũng là nhìn về chỗ cái ly bị bể chứ không phải là nhìn cô.
Hơn nữa… trong ánh mắt của anh tựa hồ còn có một tia lo lắng…
Nguyễn Tri Hạ không có thời gian suy nghĩ nhiều, mắt thấy Cố Tri Dân muốn đánh tiếp, Nguyễn Tri Hạ ba chân bốn cẳng chạy tới, dùng sức kéo Cố Tri Dân ra.
Nửa bên mặt của Cố Tri Dân hơi đỏ lên, đã vậy còn sưng phù.
Anh thở hổn hển chỉ vào Tư Mộ Hàn: “Tri Hạ, cô kéo tôi làm gì? Hôm nay tôi phải đánh cho anh ta tỉnh lại. Mẹ nó! Tôi đã muốn đánh anh ta từ lâu rồi!”
Nguyễn Tri Hạ kéo tay anh, nhỏ giọng nói với Cố Tri Dân: “Chuyện của anh và Tư Mộ Hàn tìm một chỗ giải quyết riêng là được rồi. Lẽ nào anh muốn làm lớn chuyện để ngày mai lên báo bị Lệ nhìn thấy sao?”
Vốn dĩ Cố Tri Dân vẫn không phục, nhưng sau khi nghe Nguyễn Tri Hạ nhắc tới Thẩm Lệ thì yên tĩnh lại, không còn giãy giụa muốn xông tới đánh nhau nữa.
“Đình Kiên, anh sao rồi?” Tô Miên kinh ngạc thốt lên một tiếng, bước tới đỡ Tư Mộ Hàn đứng lên.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn trầm tĩnh, mặc dù khóe miệng hơi đỏ, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Anh đứng dậy thì đẩy Tô Miên ra.
Vẻ mặt Tô Miên thoạt nhìn cực kỳ đau lòng, Tư Mộ Hàn còn chưa nói chuyện, cô đã nổi giận đùng đùng nói: “Sao các người có thể như vậy được chứ? Đầu tiên vừa tới đã nói xấu tôi, bây giờ còn đánh Đình Kiên thành ra thế này, trong mắt các người còn có luật pháp nữa hay không? Các người cứ đợi thư của luật sư đi!”
Đối với sự uy hiếp của Tô Miên, Cố Tri Dân chỉ phì cười một tiếng nói: “Cô tên là Tô Miên phải không? Chờ đấy, sớm muộn gì ông đây cũng đánh gãy chân cô!”
“Tri Hạ, chúng ta đi!” Cố Tri Dân lại nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn sau đó xoay người rời đi.
Từ trước tới nay Tô Miên chưa từng bị người ta uy hiếp như vậy. Những người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô ta, hoặc là quỳ gối dưới váy cô ta, hoặc là vô cùng nho nhã lễ độ, khách sáo với cô ta.
Cô tức giận đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, nhất thời nói không ra lời. Chỉ có thể trừng mắt nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ và Cố Tri Dân rời đi.
Tô Miên quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn, hơi oán giận nói: “Sao anh không nói lời nào hết vậy? Bọn họ đều đi cả rồi!”
Sự quyết tâm kia của Cố Tri Dân người ở chỗ này đều nhìn thấy, nhưng vẫn không ai dám ngăn anh lại.
Tư Mộ Hàn nhìn theo bọn họ rời rồi lại nhìn đến những người xung quanh, ánh mắt của anh vô cùng lạnh lẽo, những người đứng xem kịch vui kia bị anh nhìn lướt qua như vậy đều nhao nhao quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn nữa.
Lúc này Tư Mộ Hàn mới nhìn thẳng Tô Miên, anh chỉ nhìn chằm chằm Tô Miên, ánh mắt thâm trầm nhưng không nói lời nào.
Tô Miên bị anh nhìn như thế cả người đều khó chịu, ánh mắt cô ta hơi né tránh nói: “Anh… sao anh lại nhìn em như thế?”
“Anh hỏi lại em một lần nữa, em đúng là không làm chuyện gì hết phải không?” Không giống với sự bình tĩnh lúc trước, giọng nói của Tư Mộ Hàn rất âm trầm.
Tô Miên hơi chần chờ trong giây lát, nhưng lập tức vẫn nói ra đáp án giống như lúc trước: “Em không có.”
Tư Mộ Hàn giật giật khóe môi, trong mắt rõ ràng xẹt lên vẻ nham hiểm, nhưng vừa mở miệng trong giọng nói lại vô cùng ôn hòa: “Anh biết rồi.”
Tô Miên cảm thấy Tư Mộ Hàn hơi kỳ lạ, nhưng nghe giọng nói ôn hòa của Tư Mộ Hàn thì cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Cô hơi tủi thân nói: “Em đúng là không biết tại sao bọn họ lại muốn nói xấu em như vậy, có thể là cô Hạ hiểu lầm gì em rồi…”
Cô cố ý nói như vậy là khiến cho Tư Mộ Hàn cho rằng Nguyễn Tri Hạ cố ý nói xấu cô.
“Thật sao?” Tư Mộ Hàn không chắc chắn nói ra hai chữ này, sau đó quay đầu nhìn cửa hàng trưởng đang trốn ở một bên không dám lên tiếng nói: “Trợ lý của tôi sẽ đến đây bồi thường tổn thất cho quán cà phê của các người.”
Anh nói xong thì nhấc chân đi ra ngoài.
Tô Miên vội vã chạy theo, không vui nói: “Rõ ràng là Cố Tri Dân kia ra tay trước, tại sao anh phải bồi thường tổn thất. Em biết anh không quan tâm tới chút ít tiền này, nhưng cơn tức này sao có thể nuốt trôi chứ?”
Nguyễn Tri Hạ cũng hơi sửng sốt, thật ra cô đập cái ly là muốn dời đi sự chú ý của Cố Tri Dân, muốn lôi Cố Tri Dân ra. Tư Mộ Hàn làm việc rất tập trung, cho dù đang đánh nhau cũng sẽ không dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy. Mà cho dù có bị ảnh hưởng cũng là nhìn về chỗ cái ly bị bể chứ không phải là nhìn cô.
Hơn nữa… trong ánh mắt của anh tựa hồ còn có một tia lo lắng…
Nguyễn Tri Hạ không có thời gian suy nghĩ nhiều, mắt thấy Cố Tri Dân muốn đánh tiếp, Nguyễn Tri Hạ ba chân bốn cẳng chạy tới, dùng sức kéo Cố Tri Dân ra.
Nửa bên mặt của Cố Tri Dân hơi đỏ lên, đã vậy còn sưng phù.
Anh thở hổn hển chỉ vào Tư Mộ Hàn: “Tri Hạ, cô kéo tôi làm gì? Hôm nay tôi phải đánh cho anh ta tỉnh lại. Mẹ nó! Tôi đã muốn đánh anh ta từ lâu rồi!”
Nguyễn Tri Hạ kéo tay anh, nhỏ giọng nói với Cố Tri Dân: “Chuyện của anh và Tư Mộ Hàn tìm một chỗ giải quyết riêng là được rồi. Lẽ nào anh muốn làm lớn chuyện để ngày mai lên báo bị Lệ nhìn thấy sao?”
Vốn dĩ Cố Tri Dân vẫn không phục, nhưng sau khi nghe Nguyễn Tri Hạ nhắc tới Thẩm Lệ thì yên tĩnh lại, không còn giãy giụa muốn xông tới đánh nhau nữa.
“Đình Kiên, anh sao rồi?” Tô Miên kinh ngạc thốt lên một tiếng, bước tới đỡ Tư Mộ Hàn đứng lên.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn trầm tĩnh, mặc dù khóe miệng hơi đỏ, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Anh đứng dậy thì đẩy Tô Miên ra.
Vẻ mặt Tô Miên thoạt nhìn cực kỳ đau lòng, Tư Mộ Hàn còn chưa nói chuyện, cô đã nổi giận đùng đùng nói: “Sao các người có thể như vậy được chứ? Đầu tiên vừa tới đã nói xấu tôi, bây giờ còn đánh Đình Kiên thành ra thế này, trong mắt các người còn có luật pháp nữa hay không? Các người cứ đợi thư của luật sư đi!”
Đối với sự uy hiếp của Tô Miên, Cố Tri Dân chỉ phì cười một tiếng nói: “Cô tên là Tô Miên phải không? Chờ đấy, sớm muộn gì ông đây cũng đánh gãy chân cô!”
“Tri Hạ, chúng ta đi!” Cố Tri Dân lại nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn sau đó xoay người rời đi.
Từ trước tới nay Tô Miên chưa từng bị người ta uy hiếp như vậy. Những người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô ta, hoặc là quỳ gối dưới váy cô ta, hoặc là vô cùng nho nhã lễ độ, khách sáo với cô ta.
Cô tức giận đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, nhất thời nói không ra lời. Chỉ có thể trừng mắt nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ và Cố Tri Dân rời đi.
Tô Miên quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn, hơi oán giận nói: “Sao anh không nói lời nào hết vậy? Bọn họ đều đi cả rồi!”
Sự quyết tâm kia của Cố Tri Dân người ở chỗ này đều nhìn thấy, nhưng vẫn không ai dám ngăn anh lại.
Tư Mộ Hàn nhìn theo bọn họ rời rồi lại nhìn đến những người xung quanh, ánh mắt của anh vô cùng lạnh lẽo, những người đứng xem kịch vui kia bị anh nhìn lướt qua như vậy đều nhao nhao quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn nữa.
Lúc này Tư Mộ Hàn mới nhìn thẳng Tô Miên, anh chỉ nhìn chằm chằm Tô Miên, ánh mắt thâm trầm nhưng không nói lời nào.
Tô Miên bị anh nhìn như thế cả người đều khó chịu, ánh mắt cô ta hơi né tránh nói: “Anh… sao anh lại nhìn em như thế?”
“Anh hỏi lại em một lần nữa, em đúng là không làm chuyện gì hết phải không?” Không giống với sự bình tĩnh lúc trước, giọng nói của Tư Mộ Hàn rất âm trầm.
Tô Miên hơi chần chờ trong giây lát, nhưng lập tức vẫn nói ra đáp án giống như lúc trước: “Em không có.”
Tư Mộ Hàn giật giật khóe môi, trong mắt rõ ràng xẹt lên vẻ nham hiểm, nhưng vừa mở miệng trong giọng nói lại vô cùng ôn hòa: “Anh biết rồi.”
Tô Miên cảm thấy Tư Mộ Hàn hơi kỳ lạ, nhưng nghe giọng nói ôn hòa của Tư Mộ Hàn thì cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Cô hơi tủi thân nói: “Em đúng là không biết tại sao bọn họ lại muốn nói xấu em như vậy, có thể là cô Hạ hiểu lầm gì em rồi…”
Cô cố ý nói như vậy là khiến cho Tư Mộ Hàn cho rằng Nguyễn Tri Hạ cố ý nói xấu cô.
“Thật sao?” Tư Mộ Hàn không chắc chắn nói ra hai chữ này, sau đó quay đầu nhìn cửa hàng trưởng đang trốn ở một bên không dám lên tiếng nói: “Trợ lý của tôi sẽ đến đây bồi thường tổn thất cho quán cà phê của các người.”
Anh nói xong thì nhấc chân đi ra ngoài.
Tô Miên vội vã chạy theo, không vui nói: “Rõ ràng là Cố Tri Dân kia ra tay trước, tại sao anh phải bồi thường tổn thất. Em biết anh không quan tâm tới chút ít tiền này, nhưng cơn tức này sao có thể nuốt trôi chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.