Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1609
Hà An Sinh
21/12/2021
“Biết… Biết…” Nhân viên công tác của đơn vị tổ chức đương nhiên cũng thường xuyên tiếp xúc với người của giới giải trí, thế nên bọn họ cũng biết Cố Tri Dân là ai.
Vẻ mặt của Cố Tri Dân thay đổi ngay lập tức, anh đột nhiên cất cao giọng quát lên: “Biết mà anh còn dám đụng đến người của tôi!”
Anh đột nhiên quát lên như thế khiến thủ hạ bên cạnh cũng run lên theo, Nguyễn Tri Hạ cũng cảm thấy sợ khiếp người.
“Tôi… Tôi…” Người đàn ông gầy gò kia sợ đến đôi chân run cầm cập: “Tôi” nửa ngày cũng không nói ra được chữ nào.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu lật tìm trên điện thoại một hồi, tìm được vài tấm hình thì đem điện thoại đi qua đó, đưa điện thoại cho người đàn ông trước mặt, hỏi: “Là người phụ nữ này sai khiến anh sao?”
Bức ảnh cô đưa cho người đàn ông gầy gò này xem trước tiên là ảnh của một người rất nổi tiếng trên mạng, người đàn ông gầy gò lắc đầu liên tục nói: “Không phải…”
Nguyễn Tri Hạ lại liên tiếp đưa cho anh xem ảnh nổi tiếng trên mạng của mười tám tuyến, anh đều phủ nhận.
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ mới đưa bức ảnh của Tô Miên ra hỏi: “Là cô ta phải không?”
Người đàn ông kia lập tức gật đầu: “Vâng vâng vâng…”
Nguyễn Tri Hạ hơi dừng lại, quay đầu nhìn Cố Tri Dân.
Sở dĩ Nguyễn Tri Hạ tìm những bức ảnh khác cho người đàn ông này xem trước là vì cô lo lắng người đàn ông này sẽ chỉ đại một người phụ nữ nào đó. Tuy Tô Miên gần như thừa nhận là mình làm, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn muốn xác nhận một lần nữa.
Cố Tri Dân vừa nghe người đàn ông này chỉ nhận Tô Miên, anh giận không chỗ phát tiết, mắt thấy anh lại muốn tiến lên đánh người, Nguyễn Tri Hạ vội vã kéo anh lại: “Cố Tri Dân anh bình tĩnh một chút đi!”
Cố Tri Dân lớn tiếng nói: “Tôi không bình tĩnh được!”
Nguyễn Tri Hạ ngăn trước mặt anh, biểu hiện kiên định nói: “Chuyện này bắt nguồn từ tôi, tôi sẽ xử lý.”
Cố Tri Dân hỏi cô: “Cô sẽ xử lý như thế nào?”
“Tôi tự có cách.” Nguyễn Tri Hạ không muốn Cố Tri Dân bởi vì Tô Miên mà xích mích với Tư Mộ Hàn, vì thế cô không muốn Cố Tri Dân nhúng tay vào. Còn về cô, dù sao thì cũng đã chia tay với Tư Mộ Hàn rồi, cô làm gì cũng không sợ.
Nguyễn Tri Hạ lại nói: “Anh vẫn nên đến bệnh viện thăm Lệ đi. Tôi không biết các người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình cảm giữa hai bên vẫn còn, nhìn thế nào cũng phải đi thăm. Cô ấy cũng chỉ là ngoài miệng cậy mạnh mà thôi.”
Cố Tri Dân im lặng gật đầu, không lên tiếng nữa.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ và Cố Tri Dân tách ra thì cô đi thẳng về nhà hầm canh cho Thẩm Lệ.
Cô đã nói mỗi ngày đều phải hầm canh cho Thẩm Lệ.
*
Nguyễn Tri Hạ hầm canh gà cho Thẩm Lệ, dùng lửa nhỏ hầm kỹ hết một buổi chiều, buổi tối đưa tới bệnh viện cho Thẩm Lệ.
Trước khi đi, cô đã gọi điện cho Thẩm Lệ, Thẩm Lệ nói đang chờ canh hầm của cô.
Nguyễn Tri Hạ không chỉ mang theo canh, còn có cơm trắng và một ít thức ăn thanh đạm khác.
Cô vừa vào phòng bệnh, hai con mắt của Thẩm Lệ đã nhìn chằm chằm túi xách trong tay cô…
Trong túi đựng hộp cơm giữ ấm đa năng.
Thẩm Lệ vui vẻ xoa tay nói: “Tri Hạ, cậu hầm canh gì cho tớ vậy?”
“Canh gà.” Nguyễn Tri Hạ cười cười đặt túi xách xuống hỏi cô ấy: “Người đại diện và trợ lý đâu?”
Thẩm Lệ giãy dụa muốn ngồi dậy: “Tớ đã bảo bọn họ ra ngoài ăn cơm rồi.”
Nguyễn Tri Hạ đưa tay ra dìu cô ấy, lót hai cái gối sau lưng cô. Sau khi mở bàn cơm ra, mới lấy hộp cơm đa năng từ trong túi xách ra.
Thẩm Lệ hơi có tính trẻ con hét lên: “Chết đói mất, chết đói mất…”
Nguyễn Tri Hạ cười nhìn cô một cái, lấy cơm canh ra đặt trên bàn ăn.
Thẩm Lệ chờ không được, tự mình lấy cái muỗng mở hộp canh ra, múc canh đưa lên miệng, sau khi uống xong còn thở dài một hơi: “Nếu không phải tớ bị thương thì sẽ không có cơ uống canh của cậu nấu, lần này bị thương cũng đáng…”
Vẻ mặt của Cố Tri Dân thay đổi ngay lập tức, anh đột nhiên cất cao giọng quát lên: “Biết mà anh còn dám đụng đến người của tôi!”
Anh đột nhiên quát lên như thế khiến thủ hạ bên cạnh cũng run lên theo, Nguyễn Tri Hạ cũng cảm thấy sợ khiếp người.
“Tôi… Tôi…” Người đàn ông gầy gò kia sợ đến đôi chân run cầm cập: “Tôi” nửa ngày cũng không nói ra được chữ nào.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu lật tìm trên điện thoại một hồi, tìm được vài tấm hình thì đem điện thoại đi qua đó, đưa điện thoại cho người đàn ông trước mặt, hỏi: “Là người phụ nữ này sai khiến anh sao?”
Bức ảnh cô đưa cho người đàn ông gầy gò này xem trước tiên là ảnh của một người rất nổi tiếng trên mạng, người đàn ông gầy gò lắc đầu liên tục nói: “Không phải…”
Nguyễn Tri Hạ lại liên tiếp đưa cho anh xem ảnh nổi tiếng trên mạng của mười tám tuyến, anh đều phủ nhận.
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ mới đưa bức ảnh của Tô Miên ra hỏi: “Là cô ta phải không?”
Người đàn ông kia lập tức gật đầu: “Vâng vâng vâng…”
Nguyễn Tri Hạ hơi dừng lại, quay đầu nhìn Cố Tri Dân.
Sở dĩ Nguyễn Tri Hạ tìm những bức ảnh khác cho người đàn ông này xem trước là vì cô lo lắng người đàn ông này sẽ chỉ đại một người phụ nữ nào đó. Tuy Tô Miên gần như thừa nhận là mình làm, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn muốn xác nhận một lần nữa.
Cố Tri Dân vừa nghe người đàn ông này chỉ nhận Tô Miên, anh giận không chỗ phát tiết, mắt thấy anh lại muốn tiến lên đánh người, Nguyễn Tri Hạ vội vã kéo anh lại: “Cố Tri Dân anh bình tĩnh một chút đi!”
Cố Tri Dân lớn tiếng nói: “Tôi không bình tĩnh được!”
Nguyễn Tri Hạ ngăn trước mặt anh, biểu hiện kiên định nói: “Chuyện này bắt nguồn từ tôi, tôi sẽ xử lý.”
Cố Tri Dân hỏi cô: “Cô sẽ xử lý như thế nào?”
“Tôi tự có cách.” Nguyễn Tri Hạ không muốn Cố Tri Dân bởi vì Tô Miên mà xích mích với Tư Mộ Hàn, vì thế cô không muốn Cố Tri Dân nhúng tay vào. Còn về cô, dù sao thì cũng đã chia tay với Tư Mộ Hàn rồi, cô làm gì cũng không sợ.
Nguyễn Tri Hạ lại nói: “Anh vẫn nên đến bệnh viện thăm Lệ đi. Tôi không biết các người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình cảm giữa hai bên vẫn còn, nhìn thế nào cũng phải đi thăm. Cô ấy cũng chỉ là ngoài miệng cậy mạnh mà thôi.”
Cố Tri Dân im lặng gật đầu, không lên tiếng nữa.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ và Cố Tri Dân tách ra thì cô đi thẳng về nhà hầm canh cho Thẩm Lệ.
Cô đã nói mỗi ngày đều phải hầm canh cho Thẩm Lệ.
*
Nguyễn Tri Hạ hầm canh gà cho Thẩm Lệ, dùng lửa nhỏ hầm kỹ hết một buổi chiều, buổi tối đưa tới bệnh viện cho Thẩm Lệ.
Trước khi đi, cô đã gọi điện cho Thẩm Lệ, Thẩm Lệ nói đang chờ canh hầm của cô.
Nguyễn Tri Hạ không chỉ mang theo canh, còn có cơm trắng và một ít thức ăn thanh đạm khác.
Cô vừa vào phòng bệnh, hai con mắt của Thẩm Lệ đã nhìn chằm chằm túi xách trong tay cô…
Trong túi đựng hộp cơm giữ ấm đa năng.
Thẩm Lệ vui vẻ xoa tay nói: “Tri Hạ, cậu hầm canh gì cho tớ vậy?”
“Canh gà.” Nguyễn Tri Hạ cười cười đặt túi xách xuống hỏi cô ấy: “Người đại diện và trợ lý đâu?”
Thẩm Lệ giãy dụa muốn ngồi dậy: “Tớ đã bảo bọn họ ra ngoài ăn cơm rồi.”
Nguyễn Tri Hạ đưa tay ra dìu cô ấy, lót hai cái gối sau lưng cô. Sau khi mở bàn cơm ra, mới lấy hộp cơm đa năng từ trong túi xách ra.
Thẩm Lệ hơi có tính trẻ con hét lên: “Chết đói mất, chết đói mất…”
Nguyễn Tri Hạ cười nhìn cô một cái, lấy cơm canh ra đặt trên bàn ăn.
Thẩm Lệ chờ không được, tự mình lấy cái muỗng mở hộp canh ra, múc canh đưa lên miệng, sau khi uống xong còn thở dài một hơi: “Nếu không phải tớ bị thương thì sẽ không có cơ uống canh của cậu nấu, lần này bị thương cũng đáng…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.