Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1640
Hà An Sinh
23/12/2021
Thẩm Lệ ngơ ngác: “Tri Hạ, nếu cậu có chuyện gì nhất định phải nói cho tớ biết đấy, lúc nào tớ cũng luôn đứng về phía cậu.”
“Ừ, tớ biết rồi.” Nguyễn Tri Hạ vỗ vai Thẩm Lệ, cười dịu dàng.
Đương nhiên cô biết Thẩm Lệ sẽ đứng về phía cô.
Lần này Thẩm Lệ bị thương là do cô liên lụy đến cô ấy, cho dù bây giờ cô đã xuất viện, nhưng sau này phải nghỉ ngơi một thời gian dài, Nguyễn Tri Hạ không muốn Thẩm Lệ phải lo lắng cho những chuyện rắc rối của cô, hy vọng Thẩm Lệ có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ cùng bước lên xe, người lái xe là người đại diện của Thẩm Lệ.
Xe vừa mới chạy đi chưa được bao xa đã dừng bên đường.
“Chị dừng lại làm gì?” Thẩm Lệ cao giọng hỏi.
Người đại diện do dự một lát rồi nói: “Tổng giám đốc Cố đến rồi.”
Đương nhiên tổng giám đốc Cố trong lời người đại diện không phải ai khác, chính là Cố Tri Dân.
Vừa dứt lời, Cố Tri Dân đã đi tới cửa xe, đưa tay gõ cửa kính, người đại diện mở khóa để Cố Tri Dân mở cửa xe bước vào.
Cố Tri Dân nói với người đại diện: “Cô đi xuống trước đi, tôi có việc muốn nói riêng với bọn họ.”
Người đại diện gật đầu, không nhiều lời mà rời đi luôn.
Khi người đại diện bước xuống xe, Cố Tri Dân quan sát Thẩm Lệ đầu tiên, nhíu mày nói: “Chân em vẫn khỏe chứ?”
Thẩm Lệ lạnh lùng liếc nhìn anh: “Cũng được, chưa phế, sau này vẫn có thể kiếm tiền cho công ty anh.”
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đang chiến tranh lạnh, Nguyễn Tri Hạ biết bọn họ sẽ nói chuyện như vậy, cho nên cô không cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng rất nhanh, Cố Tri Dân đã đổi đề tài, nói với Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, em ngốc à? Em đã làm chuyện gì vậy?”
Mặc dù Kim Hải là của Tư Mộ Hàn, nhưng về cơ bản nó được đặt dưới tên Cố Tri Dân, cho nên anh không thể không biết.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu chỉnh sửa quần áo trên người mình, nở nụ cười nhạt: “Anh nắm bắt tin tức nhanh nhạy thật đấy.”
“Giờ đã là lúc nào rồi mà em vẫn có thể cười được?” Cố Tri Dân tức đến đau đầu: “Không phải em là người hiểu rõ Tư Mộ Hàn nhất sao? Vậy mà em dám tính kế với cậu ta?”
Nguyễn Tri Hạ trầm ngâm một lát rồi đáp lại: “Ừm.”
“Hả?” Cố Tri Dân đưa tay vỗ đầu mình, nói với ý tứ sâu xa: “Đã tới mức này rồi mà em vẫn bình tĩnh như thế, em cảm thấy Tư Mộ Hàn sẽ bỏ qua cho em sao?”
Nguyễn Tri Hạ đáp lại rất dứt khoát: “Anh ấy sẽ không tha cho tôi.”
“Vậy mà em vẫn…” Cố Tri Dân thấy dáng vẻ bình tĩnh của Nguyễn Tri Hạ thì lo lắng hỏi: “Em không sợ cậu ta sao?”
Nguyễn Tri Hạ vẫn bình tĩnh: “Không có gì phải sợ.”
Cố Tri Dân định nói tiếp nhưng Thẩm Lệ đã cắt ngang lời anh: “Đợi đã, rốt cuc đã xảy ra chuyện gì? Cậu đã tính kế gì với Tư Mộ Hàn? Tại sao tớ nghe không hiểu hai người đang nói gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là giữa tớ và Tư Mộ Hàn có chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi.” Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh liếc mắt nhìn Cố Tri Dân, ra hiệu anh đừng nói cho Thẩm Lệ biết.
Cô cũng không ngờ khi Cố Tri Dân biết chuyện này sẽ trực tiếp tìm đến cửa, còn trùng hợp đến vào lúc Thẩm Lệ xuất viện.
Nguyễn Tri Hạ vốn không muốn cho Thẩm Lệ biết chuyện này, cũng không muốn để cô ấy lo lắng cho cô.
“Đừng lừa tớ!” Thẩm Lệ vừa rồi nghe cuộc trò chuyện của họ, sớm đã nghe ra chuyện này không đơn giản như vậy.
Thẩm Lệ nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi quay đầu nhìn Cố Tri Dân: “Tri Hạ không muốn nói cho tôi biết, vậy anh nói đi!”
Trước mặt Thẩm Lệ, Cố Tri Dân hoàn toàn không thể che giấu được, anh khó xử nhìn Nguyễn Tri Hạ, rồi kể hết mọi chuyện cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nghe Cố Tri Dân nói xong thì kinh ngạc đến mức suýt rớt cằm, lẩm bẩm nói: “Tri Hạ, cậu dám bỏ thuốc Tư Mộ Hàn sao, lợi hại thật!”
“Ừ, tớ biết rồi.” Nguyễn Tri Hạ vỗ vai Thẩm Lệ, cười dịu dàng.
Đương nhiên cô biết Thẩm Lệ sẽ đứng về phía cô.
Lần này Thẩm Lệ bị thương là do cô liên lụy đến cô ấy, cho dù bây giờ cô đã xuất viện, nhưng sau này phải nghỉ ngơi một thời gian dài, Nguyễn Tri Hạ không muốn Thẩm Lệ phải lo lắng cho những chuyện rắc rối của cô, hy vọng Thẩm Lệ có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ cùng bước lên xe, người lái xe là người đại diện của Thẩm Lệ.
Xe vừa mới chạy đi chưa được bao xa đã dừng bên đường.
“Chị dừng lại làm gì?” Thẩm Lệ cao giọng hỏi.
Người đại diện do dự một lát rồi nói: “Tổng giám đốc Cố đến rồi.”
Đương nhiên tổng giám đốc Cố trong lời người đại diện không phải ai khác, chính là Cố Tri Dân.
Vừa dứt lời, Cố Tri Dân đã đi tới cửa xe, đưa tay gõ cửa kính, người đại diện mở khóa để Cố Tri Dân mở cửa xe bước vào.
Cố Tri Dân nói với người đại diện: “Cô đi xuống trước đi, tôi có việc muốn nói riêng với bọn họ.”
Người đại diện gật đầu, không nhiều lời mà rời đi luôn.
Khi người đại diện bước xuống xe, Cố Tri Dân quan sát Thẩm Lệ đầu tiên, nhíu mày nói: “Chân em vẫn khỏe chứ?”
Thẩm Lệ lạnh lùng liếc nhìn anh: “Cũng được, chưa phế, sau này vẫn có thể kiếm tiền cho công ty anh.”
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đang chiến tranh lạnh, Nguyễn Tri Hạ biết bọn họ sẽ nói chuyện như vậy, cho nên cô không cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng rất nhanh, Cố Tri Dân đã đổi đề tài, nói với Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, em ngốc à? Em đã làm chuyện gì vậy?”
Mặc dù Kim Hải là của Tư Mộ Hàn, nhưng về cơ bản nó được đặt dưới tên Cố Tri Dân, cho nên anh không thể không biết.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu chỉnh sửa quần áo trên người mình, nở nụ cười nhạt: “Anh nắm bắt tin tức nhanh nhạy thật đấy.”
“Giờ đã là lúc nào rồi mà em vẫn có thể cười được?” Cố Tri Dân tức đến đau đầu: “Không phải em là người hiểu rõ Tư Mộ Hàn nhất sao? Vậy mà em dám tính kế với cậu ta?”
Nguyễn Tri Hạ trầm ngâm một lát rồi đáp lại: “Ừm.”
“Hả?” Cố Tri Dân đưa tay vỗ đầu mình, nói với ý tứ sâu xa: “Đã tới mức này rồi mà em vẫn bình tĩnh như thế, em cảm thấy Tư Mộ Hàn sẽ bỏ qua cho em sao?”
Nguyễn Tri Hạ đáp lại rất dứt khoát: “Anh ấy sẽ không tha cho tôi.”
“Vậy mà em vẫn…” Cố Tri Dân thấy dáng vẻ bình tĩnh của Nguyễn Tri Hạ thì lo lắng hỏi: “Em không sợ cậu ta sao?”
Nguyễn Tri Hạ vẫn bình tĩnh: “Không có gì phải sợ.”
Cố Tri Dân định nói tiếp nhưng Thẩm Lệ đã cắt ngang lời anh: “Đợi đã, rốt cuc đã xảy ra chuyện gì? Cậu đã tính kế gì với Tư Mộ Hàn? Tại sao tớ nghe không hiểu hai người đang nói gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là giữa tớ và Tư Mộ Hàn có chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi.” Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh liếc mắt nhìn Cố Tri Dân, ra hiệu anh đừng nói cho Thẩm Lệ biết.
Cô cũng không ngờ khi Cố Tri Dân biết chuyện này sẽ trực tiếp tìm đến cửa, còn trùng hợp đến vào lúc Thẩm Lệ xuất viện.
Nguyễn Tri Hạ vốn không muốn cho Thẩm Lệ biết chuyện này, cũng không muốn để cô ấy lo lắng cho cô.
“Đừng lừa tớ!” Thẩm Lệ vừa rồi nghe cuộc trò chuyện của họ, sớm đã nghe ra chuyện này không đơn giản như vậy.
Thẩm Lệ nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi quay đầu nhìn Cố Tri Dân: “Tri Hạ không muốn nói cho tôi biết, vậy anh nói đi!”
Trước mặt Thẩm Lệ, Cố Tri Dân hoàn toàn không thể che giấu được, anh khó xử nhìn Nguyễn Tri Hạ, rồi kể hết mọi chuyện cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nghe Cố Tri Dân nói xong thì kinh ngạc đến mức suýt rớt cằm, lẩm bẩm nói: “Tri Hạ, cậu dám bỏ thuốc Tư Mộ Hàn sao, lợi hại thật!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.