Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1645
Hà An Sinh
24/12/2021
Còn cha nuôi anh, một nhà từ thiện nổi tiếng, lại thích mưu kế của anh nhất.
Anh không biết vui vẻ là gì, anh chỉ biết, mỗi lần anh dùng thủ đoạn đạt được mục đích, sẽ có được niềm vui ngắn ngủi.
Nhưng rất nhanh rất nhanh sau đó lại hoàn toàn trống rỗng.
*
Nguyễn Tri Hạ ngồi vào xe, nhìn những tòa nhà bên ngoài cửa sổ, mệt mỏi nói: “Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố Hà Dương, giờ nhìn thành phố này chỉ thấy chán ngán.”
Tạ Ngọc Nam tiếp lời cô: “Vậy em rời khỏi đây đi.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn anh, anh nói tiếp: “Nếu em muốn ở trong nước, chúng ta có thể chuyển đến một nơi khác, nếu em không muốn ở trong nước, chúng ta có thể ra nước ngoài.”
“Chúng ta?” Nguyễn Tri Hạ hỏi ngược lại.
“Em đừng quên em đã đồng ý với tôi, chỉ cần thắng vụ kiện này, em sẽ suy xét đến tôi.” Tạ Ngọc Nam chớp chớp mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, lại lộ ra bản mặt hào hoa.
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ đờ ra, một lát sau cô mới nói: “Được rồi.”
“Em đừng lo lắng về vụ án lần này, dù Tư Mộ Hàn kháng án, cũng có thể có khả năng bác bỏ, gần đây chuyện vợ chưa cưới của anh ta mang thai đã lan truyền rộng rãi trên mạng, điều này gây bất lợi cho việc giành quyền nuôi dưỡng của Tư Mộ Hàn, anh ta đang phải đối mặt với làn sóng dư luận, điều này sẽ ảnh hưởng đến đứa bé…”
Tạ Ngọc Nam giải thích với Nguyễn Tri Hạ, nhưng cô chỉ nghe hiểu một số điều.
Rất nhanh đã tới dưới chung cư nơi Nguyễn Tri Hạ sống.
Trước khi xuống xe, Nguyễn Tri Hạ cười nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.”
“Em hãy nghỉ ngơi cho tốt, sau khi chuyện của Tư Nguyễn được phán quyết, hai ta sẽ nói rõ chuyện chúng ta.” Tạ Ngọc Nam vẫn giữ vẻ phóng khoáng thoải mái như trước, nhưng dường như Nguyễn Tri Hạ không còn thấy phản cảm nữa.
Tư Mộ Hàn đã bắt đầu cuộc sống mới, còn cô thì sao?
Tư Nguyễn thích Tạ Ngọc Nam, vì chuyện phiên tòa lần này mà Tạ Ngọc Nam đã tốn nhiều sức lực để giúp cô.
Tạ Ngọc Nam đáng để cô suy nghĩ cẩn thận.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tạ Ngọc Nam lái xe rời đi rồi, cô mới xoay người trở về tầng chung cư của mình.
Vừa bước vào thang máy, cả người Nguyễn Tri Hạ đã ngã xuống.
Sắc mặt cô trắng bệch, mệt mỏi dựa vào tường, khẽ nghiêng đầu, thả lỏng đầu óc, suy nghĩ rất nhiều.
“Ting.”
Thang máy đã đến tầng của cô, lúc Nguyễn Tri Hạ đứng dậy bước ra ngoài, cô lại cảm thấy đầu óc cô trống rỗng, như không suy nghĩ được gì cả.
Đáng lý ra cô phải vui khi thắng kiện mới đúng, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu nặng nề.
Cô mở cửa phòng, không bật đèn, rèm cửa sổ cũng đóng chặt, mặc dù là ban ngày nhưng trong phòng vẫn tối om.
Nguyễn Tri Hạ lười bật đèn, đóng cửa phòng, đổi giày rồi đi về phía sofa.
Lúcắp đi tới ghế sofa, đột nhiên phát hiện bầu không khí trong phòng có gì không đúng lắm.
“Em trở về rồi.”Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, cả người Nguyễn Tri Hạ cứng đờ, không dám tin mà thốt ra ba chữ: “Tư Mộ Hàn!”
Từ ghế sofa vang lên tiếng động nhỏ, hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông từ từ tới gần, Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa thích ứng với bóng tối trong phòng, cô chỉ lùi về sau theo bản năng.
Đúng lúc một cánh tay mạnh mẽ ôm eo cô, tay còn lại hơi dùng sức ấn đầu cô vào lồng ngực nóng bỏng.
Nguyễn Tri Hạ qua cơn kinh hãi thì bắt đầu giãy giụa: “Tư Mộ Hàn, anh làm gì vậy? Không phải anh đang ở trong bệnh viện chăm sóc Tô Miên, ngay cả phiên tòa cũng không tới sao? Anh tới chỗ tôi làm gì? Buông tôi ra!”
“Buông em ra?” Tư Mộ Hàn ghé gần tai cô nói nhỏ: “Tôi tha cho ra, vậy ai tha cho tôi?”
Anh không biết vui vẻ là gì, anh chỉ biết, mỗi lần anh dùng thủ đoạn đạt được mục đích, sẽ có được niềm vui ngắn ngủi.
Nhưng rất nhanh rất nhanh sau đó lại hoàn toàn trống rỗng.
*
Nguyễn Tri Hạ ngồi vào xe, nhìn những tòa nhà bên ngoài cửa sổ, mệt mỏi nói: “Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố Hà Dương, giờ nhìn thành phố này chỉ thấy chán ngán.”
Tạ Ngọc Nam tiếp lời cô: “Vậy em rời khỏi đây đi.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn anh, anh nói tiếp: “Nếu em muốn ở trong nước, chúng ta có thể chuyển đến một nơi khác, nếu em không muốn ở trong nước, chúng ta có thể ra nước ngoài.”
“Chúng ta?” Nguyễn Tri Hạ hỏi ngược lại.
“Em đừng quên em đã đồng ý với tôi, chỉ cần thắng vụ kiện này, em sẽ suy xét đến tôi.” Tạ Ngọc Nam chớp chớp mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, lại lộ ra bản mặt hào hoa.
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ đờ ra, một lát sau cô mới nói: “Được rồi.”
“Em đừng lo lắng về vụ án lần này, dù Tư Mộ Hàn kháng án, cũng có thể có khả năng bác bỏ, gần đây chuyện vợ chưa cưới của anh ta mang thai đã lan truyền rộng rãi trên mạng, điều này gây bất lợi cho việc giành quyền nuôi dưỡng của Tư Mộ Hàn, anh ta đang phải đối mặt với làn sóng dư luận, điều này sẽ ảnh hưởng đến đứa bé…”
Tạ Ngọc Nam giải thích với Nguyễn Tri Hạ, nhưng cô chỉ nghe hiểu một số điều.
Rất nhanh đã tới dưới chung cư nơi Nguyễn Tri Hạ sống.
Trước khi xuống xe, Nguyễn Tri Hạ cười nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.”
“Em hãy nghỉ ngơi cho tốt, sau khi chuyện của Tư Nguyễn được phán quyết, hai ta sẽ nói rõ chuyện chúng ta.” Tạ Ngọc Nam vẫn giữ vẻ phóng khoáng thoải mái như trước, nhưng dường như Nguyễn Tri Hạ không còn thấy phản cảm nữa.
Tư Mộ Hàn đã bắt đầu cuộc sống mới, còn cô thì sao?
Tư Nguyễn thích Tạ Ngọc Nam, vì chuyện phiên tòa lần này mà Tạ Ngọc Nam đã tốn nhiều sức lực để giúp cô.
Tạ Ngọc Nam đáng để cô suy nghĩ cẩn thận.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tạ Ngọc Nam lái xe rời đi rồi, cô mới xoay người trở về tầng chung cư của mình.
Vừa bước vào thang máy, cả người Nguyễn Tri Hạ đã ngã xuống.
Sắc mặt cô trắng bệch, mệt mỏi dựa vào tường, khẽ nghiêng đầu, thả lỏng đầu óc, suy nghĩ rất nhiều.
“Ting.”
Thang máy đã đến tầng của cô, lúc Nguyễn Tri Hạ đứng dậy bước ra ngoài, cô lại cảm thấy đầu óc cô trống rỗng, như không suy nghĩ được gì cả.
Đáng lý ra cô phải vui khi thắng kiện mới đúng, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu nặng nề.
Cô mở cửa phòng, không bật đèn, rèm cửa sổ cũng đóng chặt, mặc dù là ban ngày nhưng trong phòng vẫn tối om.
Nguyễn Tri Hạ lười bật đèn, đóng cửa phòng, đổi giày rồi đi về phía sofa.
Lúcắp đi tới ghế sofa, đột nhiên phát hiện bầu không khí trong phòng có gì không đúng lắm.
“Em trở về rồi.”Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, cả người Nguyễn Tri Hạ cứng đờ, không dám tin mà thốt ra ba chữ: “Tư Mộ Hàn!”
Từ ghế sofa vang lên tiếng động nhỏ, hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông từ từ tới gần, Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa thích ứng với bóng tối trong phòng, cô chỉ lùi về sau theo bản năng.
Đúng lúc một cánh tay mạnh mẽ ôm eo cô, tay còn lại hơi dùng sức ấn đầu cô vào lồng ngực nóng bỏng.
Nguyễn Tri Hạ qua cơn kinh hãi thì bắt đầu giãy giụa: “Tư Mộ Hàn, anh làm gì vậy? Không phải anh đang ở trong bệnh viện chăm sóc Tô Miên, ngay cả phiên tòa cũng không tới sao? Anh tới chỗ tôi làm gì? Buông tôi ra!”
“Buông em ra?” Tư Mộ Hàn ghé gần tai cô nói nhỏ: “Tôi tha cho ra, vậy ai tha cho tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.