Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1650
Hà An Sinh
24/12/2021
Mà lúc này, Tạ Ngọc Nam đang đứng bên ngoài…
Điều này đủ chứng minh, người gọi điện thoại cho cô là Tạ Ngọc Nam, người gõ cửa cũng là Tạ Ngọc Nam.
Chắc chắn Tạ Ngọc Nam đã gặp được Tư Mộ Hàn, còn Tư Mộ Hàn làm chuyện như vậy, anh nói gì với Tạ Ngọc Nam thì Nguyễn Tri Hạ không cần đi hỏi cũng đoán ra được.
Nghĩ tới những điều này, khuôn mặt vốn trắng bệch của cô trông càng tệ hơn, cô cố gắng bình tĩnh, không muốn nghĩ rằng Tư Mộ Hàn lại tồi tệ đúng như Lưu Chiến Hằng đã nói, cũng không muốn nghĩ rằng Lưu Chiến Hằng biết Tư Mộ Hàn đã làm gì cô.
Nguyễn Tri Hạ thất thần mở miệng: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Ừm.” Tạ Ngọc Nam gật đầu, thay đổi dáng vẻ cợt nhả ngày thường, giọng điệu cẩn thận từng li từng tí: “Tôi có chút chuyện muốn nói với em…”
Vai trò của hai người đã hoán đổi cho nhau, Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh như vậy, ngược lại biểu hiện của Tạ Ngọc Nam không mấy dễ chịu.
Nguyễn Tri Hạ trả lời: “Hôm khác rồi nói có được không?”
“Được, vậy ngày mai tôi tới đây tìm em.” Tạ Ngọc Nam quan sát cô, anh nói xong chưa rời đi ngay, có lẽ có lời muốn nói.
Nguyễn Tri Hạ cảm kích anh đã để cho cô mặt mũi, không nói chuyện vừa rồi.
Một lát sau, giọng điệu Tạ Ngọc Nam nghiêm túc: “Xong vụ kiện này, em phải mời tôi ăn một bữa cơm nhé.”
Nguyễn Tri Hạ vô cùng dứt khoát gật đầu: “Được, ngày mai tôi sẽ mời anh ăn cơm, anh chọn địa điểm đi.”
“Không cần vội đến ngày mai đâu…” Tạ Ngọc Nam mím môi cau mày nhìn cô.
“Chỉ có ngày mai.” Nguyễn Tri Hạ có thể nhìn thấy rõ, Tạ Ngọc Nam đang quan tâm đến cảm xúc của cô, cho cô thời gian hồi phục lại.
Nhưng cô không cần.
Giờ cô rất tốt rồi.
Giờ đây cô phải kiên cường hơn bất kỳ lúc nào.
Trưa ngày hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ mặc một bồ đồ đơn giản, đi tới nhà hàng mà Tạ Ngọc Nam đã hẹn.
Cô cố ý tới sớm, lúc đến nhà hàng, Tạ Ngọc Nam vẫn chưa tới.
Nguyễn Tri Hạ gọi cho mình một ly cà phê trước, hơn 10 phút sau, Tạ Ngọc Nam mới đến.
Tạ Ngọc Nam thấy Nguyễn Tri Hạ thì kinh ngạc: “Em tới sớm vậy sao.”
“Hôm nay em mời khách, đương nhiên phải tới trước anh.” Nguyễn Tri Hạ trang điểm rất nhạt, mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, cánh tay mềm mại trắng nõn, khuôn mặt mang theo ý cười đàm đạm, long lanh cảm động.
Rõ ràng cô cố ý mặc như vậy để thể hiện sự xem trọng và tôn trọng Tạ Ngọc Nam.
“Vậy có mặt mũi quá.” Tạ Ngọc Nam hơi lo sợ, anh luôn cảm thấy Nguyễn Tri Hạ rất kỳ lạ.
Anh biết rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Vì chuyện tòa án mà anh và Nguyễn Tri Hạ đã tiếp xúc rất lâu, đương nhiên anh biết rõ Nguyễn Tri Hạ là người như thế nào.
Khi đối mặt với chuyện quan trọng, Nguyễn Tri Hạ rất quả quyết, nhưng cô có một khuyết điểm trí mạng đó là quá mềm lòng.
Cô càng mềm lòng thì càng nặng tình, cho dù cô đã tranh cãi với Tư Mộ Hàn về chuyện giành quyền nuôi dưỡng Tư Nguyễn, nhưng Tư Mộ Hàn làm như vậy không khác gì đâm một nhát dao vào tim Nguyễn Tri Hạ.
Khong ai từ nhỏ đã mình đồng da sắt, Tạ Ngọc Nam hiểu rõ chuyện này tạo nên thương tổn như thế nào đối với Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng chỉ qua một đêm, Nguyễn Tri Hạ có thể trở lại bình thường ngồi đối diện anh, không có chút gì khác thường…
“Mặt tôi không phải thực đơn, anh có nhìn chằm chằm mãi cũng không có tác dụng.”
Điều này đủ chứng minh, người gọi điện thoại cho cô là Tạ Ngọc Nam, người gõ cửa cũng là Tạ Ngọc Nam.
Chắc chắn Tạ Ngọc Nam đã gặp được Tư Mộ Hàn, còn Tư Mộ Hàn làm chuyện như vậy, anh nói gì với Tạ Ngọc Nam thì Nguyễn Tri Hạ không cần đi hỏi cũng đoán ra được.
Nghĩ tới những điều này, khuôn mặt vốn trắng bệch của cô trông càng tệ hơn, cô cố gắng bình tĩnh, không muốn nghĩ rằng Tư Mộ Hàn lại tồi tệ đúng như Lưu Chiến Hằng đã nói, cũng không muốn nghĩ rằng Lưu Chiến Hằng biết Tư Mộ Hàn đã làm gì cô.
Nguyễn Tri Hạ thất thần mở miệng: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Ừm.” Tạ Ngọc Nam gật đầu, thay đổi dáng vẻ cợt nhả ngày thường, giọng điệu cẩn thận từng li từng tí: “Tôi có chút chuyện muốn nói với em…”
Vai trò của hai người đã hoán đổi cho nhau, Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh như vậy, ngược lại biểu hiện của Tạ Ngọc Nam không mấy dễ chịu.
Nguyễn Tri Hạ trả lời: “Hôm khác rồi nói có được không?”
“Được, vậy ngày mai tôi tới đây tìm em.” Tạ Ngọc Nam quan sát cô, anh nói xong chưa rời đi ngay, có lẽ có lời muốn nói.
Nguyễn Tri Hạ cảm kích anh đã để cho cô mặt mũi, không nói chuyện vừa rồi.
Một lát sau, giọng điệu Tạ Ngọc Nam nghiêm túc: “Xong vụ kiện này, em phải mời tôi ăn một bữa cơm nhé.”
Nguyễn Tri Hạ vô cùng dứt khoát gật đầu: “Được, ngày mai tôi sẽ mời anh ăn cơm, anh chọn địa điểm đi.”
“Không cần vội đến ngày mai đâu…” Tạ Ngọc Nam mím môi cau mày nhìn cô.
“Chỉ có ngày mai.” Nguyễn Tri Hạ có thể nhìn thấy rõ, Tạ Ngọc Nam đang quan tâm đến cảm xúc của cô, cho cô thời gian hồi phục lại.
Nhưng cô không cần.
Giờ cô rất tốt rồi.
Giờ đây cô phải kiên cường hơn bất kỳ lúc nào.
Trưa ngày hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ mặc một bồ đồ đơn giản, đi tới nhà hàng mà Tạ Ngọc Nam đã hẹn.
Cô cố ý tới sớm, lúc đến nhà hàng, Tạ Ngọc Nam vẫn chưa tới.
Nguyễn Tri Hạ gọi cho mình một ly cà phê trước, hơn 10 phút sau, Tạ Ngọc Nam mới đến.
Tạ Ngọc Nam thấy Nguyễn Tri Hạ thì kinh ngạc: “Em tới sớm vậy sao.”
“Hôm nay em mời khách, đương nhiên phải tới trước anh.” Nguyễn Tri Hạ trang điểm rất nhạt, mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, cánh tay mềm mại trắng nõn, khuôn mặt mang theo ý cười đàm đạm, long lanh cảm động.
Rõ ràng cô cố ý mặc như vậy để thể hiện sự xem trọng và tôn trọng Tạ Ngọc Nam.
“Vậy có mặt mũi quá.” Tạ Ngọc Nam hơi lo sợ, anh luôn cảm thấy Nguyễn Tri Hạ rất kỳ lạ.
Anh biết rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Vì chuyện tòa án mà anh và Nguyễn Tri Hạ đã tiếp xúc rất lâu, đương nhiên anh biết rõ Nguyễn Tri Hạ là người như thế nào.
Khi đối mặt với chuyện quan trọng, Nguyễn Tri Hạ rất quả quyết, nhưng cô có một khuyết điểm trí mạng đó là quá mềm lòng.
Cô càng mềm lòng thì càng nặng tình, cho dù cô đã tranh cãi với Tư Mộ Hàn về chuyện giành quyền nuôi dưỡng Tư Nguyễn, nhưng Tư Mộ Hàn làm như vậy không khác gì đâm một nhát dao vào tim Nguyễn Tri Hạ.
Khong ai từ nhỏ đã mình đồng da sắt, Tạ Ngọc Nam hiểu rõ chuyện này tạo nên thương tổn như thế nào đối với Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng chỉ qua một đêm, Nguyễn Tri Hạ có thể trở lại bình thường ngồi đối diện anh, không có chút gì khác thường…
“Mặt tôi không phải thực đơn, anh có nhìn chằm chằm mãi cũng không có tác dụng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.