Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1653
Hà An Sinh
24/12/2021
“Tề Thành thật lòng với chị, coi như chị vì anh ta mà giữ gìn sức khỏe.” Nguyễn Tri Hạ nói như vậy, một nửa nguyên nhân là vì Tề Thành.
Tề Thành giúp đỡ cô, cô là người biết báo đáp công ơn.
Tư Cẩm Vân hơi rũ mắt xuống, né tránh đề tài Nguyễn Tri Hạ đang nói về Tề Thành, hỏi: “Cô với Tư Mộ Hàn thế nào rồi? Cô từ xa đến đây, không phải chỉ tới thăm tôi đúng không?”
Giống như Tư Cẩm Vân không muốn nói đến Tề Thành, Nguyễn Tri Hạ cũng trực tiếp bỏ qua đề tài Tề Thành nói: “Không sai, tôi đến đây không phải chỉ tới thăm cô.”
Tư Cẩm Vân cũng không kinh ngạc, cô và Nguyễn Tri Hạ đã từng qua lại, người phụ nữ này nhìn rất nhu nhược, nhưng thật ra cô ấy là người căm hận rõ ràng.
Cô đổi một tư thế thoải mái hơn: “Có chuyện gì thì nói đi, chỉ cần tôi làm được, tôi chắc chắn sẽ giúp cô. Dù sao, tôi đã… có lỗi với cô.”
“Lúc Tô Miên ở nước ngoài, chắc chắn không chỉ nghiêm túc đọc sách và làm việc đúng không?” Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm Tư Cẩm Vân, cảm xúc trong giọng nói rất khó phân biệt.
Tư Cẩm Vân nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Cô… muốn đối phó với Tô Miên sao?”
Tư Mộ Hàn chỉ đưa cô ra nước ngoài chữa trị, không quan tâm đến cô, càng không nói với cô tình huống của em ấy, vì vậy Tư Cẩm Vân không biết Tư Mộ Hàn và Tô Miên đã ở bên nhau rồi, càng không biết Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đã trở thành người dưng.
Nguyễn Tri Hạ cũng không vòng vo, dứt khoát thừa nhận: “Đúng vậy.”
Cho dù Tư Cẩm Vân và Tô Miên rất thân thiết, nhưng chỉ là tình chị em bên ngoài mà thôi, tình bạn chỉ đơn thuần là vì gia thế tương đương, địa vị xã hội không chênh lệch bao nhiêu, cho nên mới chơi với nhau.
Từ khi Tư Cẩm Vân bị Tư Mộ Hàn đưa đi nước ngoài, cô cũng cắt đứt với Tô Miên.
Tư Cẩm Vân do dự một lát rồi nói: “Thật ra người trong giới chúng tôi rất cởi mở, có mấy lần Tô Miên đã nhắc tới câu lạc bộ đặc biệt với tôi…”
Cô nói tới đây thì liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ tiếp lời cô: “Câu lạc bộ người lớn đúng không?”
Vẻ mặt Tư Cẩm Vân hơi lúng túng, gật đầu.
“Tôi hiểu rồi.” Nguyễn Tri Hạ đã từng nghe về điều này, nhưng trước giờ chỉ nghe nói mà thôi, cô không ngờ Tô Miên lại cởi mở như vậy.
“Tôi có thể giúp cô liên lạc với câu lạc bộ đó…” Tư Cẩm Vân thấy ánh mắt Nguyễn Tri Hạ nhìn cô đã thay đổi, vội giải thích: “Tôi có đi tới đó một lần, nhưng không chơi cùng bọn họ.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Tư Cẩm Vân rất kiêu ngạo, cô ta sẽ không chơi những thứ này, xem thường những mèo chó gì đó.
Lúc này, bác sĩ gõ cửa đi vào: “Cô Tư, hôm nay cô thấy thế nào?”
Tư Cẩm Vân hờ hững đáp lại một câu: “Cũng giống như hôm qua.”
Bác sĩ nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ thì áy náy nói: “Tôi xin lỗi, tôi không biết bạn cô đang ở đây, nhưng giờ cô phải đi kiểm tra rồi.”
Tư Cẩm Vân nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Buổi tối cô lại đến tìm tôi.”
Nguyễn Tri Hạ đứng đó một lát rồi xoay người đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài còn thuận tiện đóng cửa lại.
Có lẽ Tư Cẩm Vân không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ mình nằm trên giường để người khác tùy ý kiểm tra, cho dù cô ta bị bệnh đến cỡ nào thì lòng tự tôn vẫn quan trọng hơn.
Người giúp việc chăm sóc cho Tư Cẩm Vân cũng đứng bên ngoài, thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Tri Hạ thì không nhịn được bắt chuyện với cô, cơ bản đều xoay quanh bệnh tình của Tư Cẩm Vân.
“Cô Tư vẫn luôn đau khổ, cơ bản đều không ngủ ngon, cũng không ăn được gì. Đã nửa năm rồi, bác sĩ cũng không dám làm phẫu thuật cho cô ấy, hy vọng quá mong manh, có thể duy trì tình huống hiện tại đã rất tốt rồi…”
Nguyễn Tri Hạ nghe người giúp việc thao thao bất tuyệt như vậy thì đáy lòng hơi xúc động.
Nếu ngày nào đó cô cũng mắc bệnh ung thư giống như Tư Cẩm Vân thì sao đây?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Nguyễn Tri Hạ dập tắt.
Sẽ không, cô vẫn còn Tư Nguyễn và Thẩm Lệ.
Tề Thành giúp đỡ cô, cô là người biết báo đáp công ơn.
Tư Cẩm Vân hơi rũ mắt xuống, né tránh đề tài Nguyễn Tri Hạ đang nói về Tề Thành, hỏi: “Cô với Tư Mộ Hàn thế nào rồi? Cô từ xa đến đây, không phải chỉ tới thăm tôi đúng không?”
Giống như Tư Cẩm Vân không muốn nói đến Tề Thành, Nguyễn Tri Hạ cũng trực tiếp bỏ qua đề tài Tề Thành nói: “Không sai, tôi đến đây không phải chỉ tới thăm cô.”
Tư Cẩm Vân cũng không kinh ngạc, cô và Nguyễn Tri Hạ đã từng qua lại, người phụ nữ này nhìn rất nhu nhược, nhưng thật ra cô ấy là người căm hận rõ ràng.
Cô đổi một tư thế thoải mái hơn: “Có chuyện gì thì nói đi, chỉ cần tôi làm được, tôi chắc chắn sẽ giúp cô. Dù sao, tôi đã… có lỗi với cô.”
“Lúc Tô Miên ở nước ngoài, chắc chắn không chỉ nghiêm túc đọc sách và làm việc đúng không?” Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm Tư Cẩm Vân, cảm xúc trong giọng nói rất khó phân biệt.
Tư Cẩm Vân nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Cô… muốn đối phó với Tô Miên sao?”
Tư Mộ Hàn chỉ đưa cô ra nước ngoài chữa trị, không quan tâm đến cô, càng không nói với cô tình huống của em ấy, vì vậy Tư Cẩm Vân không biết Tư Mộ Hàn và Tô Miên đã ở bên nhau rồi, càng không biết Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đã trở thành người dưng.
Nguyễn Tri Hạ cũng không vòng vo, dứt khoát thừa nhận: “Đúng vậy.”
Cho dù Tư Cẩm Vân và Tô Miên rất thân thiết, nhưng chỉ là tình chị em bên ngoài mà thôi, tình bạn chỉ đơn thuần là vì gia thế tương đương, địa vị xã hội không chênh lệch bao nhiêu, cho nên mới chơi với nhau.
Từ khi Tư Cẩm Vân bị Tư Mộ Hàn đưa đi nước ngoài, cô cũng cắt đứt với Tô Miên.
Tư Cẩm Vân do dự một lát rồi nói: “Thật ra người trong giới chúng tôi rất cởi mở, có mấy lần Tô Miên đã nhắc tới câu lạc bộ đặc biệt với tôi…”
Cô nói tới đây thì liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ tiếp lời cô: “Câu lạc bộ người lớn đúng không?”
Vẻ mặt Tư Cẩm Vân hơi lúng túng, gật đầu.
“Tôi hiểu rồi.” Nguyễn Tri Hạ đã từng nghe về điều này, nhưng trước giờ chỉ nghe nói mà thôi, cô không ngờ Tô Miên lại cởi mở như vậy.
“Tôi có thể giúp cô liên lạc với câu lạc bộ đó…” Tư Cẩm Vân thấy ánh mắt Nguyễn Tri Hạ nhìn cô đã thay đổi, vội giải thích: “Tôi có đi tới đó một lần, nhưng không chơi cùng bọn họ.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Tư Cẩm Vân rất kiêu ngạo, cô ta sẽ không chơi những thứ này, xem thường những mèo chó gì đó.
Lúc này, bác sĩ gõ cửa đi vào: “Cô Tư, hôm nay cô thấy thế nào?”
Tư Cẩm Vân hờ hững đáp lại một câu: “Cũng giống như hôm qua.”
Bác sĩ nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ thì áy náy nói: “Tôi xin lỗi, tôi không biết bạn cô đang ở đây, nhưng giờ cô phải đi kiểm tra rồi.”
Tư Cẩm Vân nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Buổi tối cô lại đến tìm tôi.”
Nguyễn Tri Hạ đứng đó một lát rồi xoay người đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài còn thuận tiện đóng cửa lại.
Có lẽ Tư Cẩm Vân không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ mình nằm trên giường để người khác tùy ý kiểm tra, cho dù cô ta bị bệnh đến cỡ nào thì lòng tự tôn vẫn quan trọng hơn.
Người giúp việc chăm sóc cho Tư Cẩm Vân cũng đứng bên ngoài, thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Tri Hạ thì không nhịn được bắt chuyện với cô, cơ bản đều xoay quanh bệnh tình của Tư Cẩm Vân.
“Cô Tư vẫn luôn đau khổ, cơ bản đều không ngủ ngon, cũng không ăn được gì. Đã nửa năm rồi, bác sĩ cũng không dám làm phẫu thuật cho cô ấy, hy vọng quá mong manh, có thể duy trì tình huống hiện tại đã rất tốt rồi…”
Nguyễn Tri Hạ nghe người giúp việc thao thao bất tuyệt như vậy thì đáy lòng hơi xúc động.
Nếu ngày nào đó cô cũng mắc bệnh ung thư giống như Tư Cẩm Vân thì sao đây?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Nguyễn Tri Hạ dập tắt.
Sẽ không, cô vẫn còn Tư Nguyễn và Thẩm Lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.