Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1655
Hà An Sinh
24/12/2021
Tư Cẩm Vân giúp Nguyễn Tri Hạ liên lạc với câu lạc bộ, Nguyễn Tri Hạ quyết định ngày mai cô sẽ rời đi.
Chiều nay cô bay về cho nên cô đã dậy thật sớm, mua một bó hoa tươi đi tới viện điều dưỡng Tư Cẩm Vân đang ở.
Lúc Nguyễn Tri Hạ tới đó, Tư Cẩm Vân còn ngủ.
Nguyễn Tri Hạ rón rén đi vào, cắm hoa vào bình, có hoa tươi tô điểm đã tăng thêm sức sống cho phòng bệnh lạnh lẽo.
Sau đó cô lặng lẽ rời đi.
Cô mới đi chưa được bao lâu thì Tư Cẩm Vân thức dậy.
Rất nhanh Tư Cẩm Vân đã phát hiện trên tủ đầu giường có đặt một bình hoa khác với ngày thường, cô hỏi người giúp việc: “Đây là hoa gì vậy?”
Người giúp việc nói: “Đây là hoa do cô Hạ ngày hôm qua mang tới vào sáng sớm, khi cô ấy tới đây phát hiện cô vẫn còn ngủ nên rời đi rồi.”
Tư Cẩm Vân nghe vậy thì đưa tay ngắt một bông hoa xinh đẹp xuống.
Bông hoa tràn đầy sự sống, có lẽ cô cũng nên như vậy.
*
Một tuần sau, Nguyễn Tri Hạ mới quay về thành phố Hà Dương.
Chuyện đầu tiên khi cô trở về thành phố Hà Dương chính là đi đón Tư Nguyễn tan học.
Cô đã gặp Thời Dũng ở trước cổng nhà trẻ.
“Cô Hạ.” Thời Dũng vẫn mặc đồ vest, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như vậy.
Những năm gần đây, mỗi lần Nguyễn Tri Hạ gặp Thời Dũng, dường như anh ta đều thế này.
Nguyễn Tri Hạ quan sát anh một lát rồi từ từ lên tiếng: “Trợ lý Thời, hôm nay tôi muốn đón Tư Nguyễn đến chỗ tôi ở.”
Thời Dũng cũng không gọi điện cho Tư Mộ Hàn, trực tiếp nói: “Vậy ngày mai phiền cô đưa Tư Nguyễn đến nhà trẻ.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Thời Dũng nghi ngờ: “Anh không cần hỏi Tư Mộ Hàn sao?”
Vẻ mặt Thời Dũng khẽ thay đổi, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu: “Gần đây cậu chủ đang chuẩn bị lễ cưới, không thể phân thân được.”
Lễ cưới?
Tim Nguyễn Tri Hạ đập loạn nhịp một lát mới phản ứng được, ý của Thời Dũng là Tư Mộ Hàn đang chuẩn bị lễ cưới của Tư Mộ Hàn và Tô Miên.
Cô ra nước ngoài hơn 10 ngày, cũng cách hôn lễ Tư Mộ Hàn và Tô Miên càng gần.
Ngày mở phiên tòa, Tư Mộ Hàn không tới đó, điều này cho thấy anh không còn quan tâm Tư Nguyễn nữa.
Nguyễn Tri Hạ nói với giọng điệu bình thường: “Xin chúc mừng.”
Lúc này, khóe mắt Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Nguyễn được cô giáo dẫn ra ngoài, vì vậy khẽ gật đầu với Thời Dũng rồi xoay người đi đón Tư Nguyễn.
Khi cô dẫn Tư Nguyễn về nhà, lúc cô quay về phòng ngủ thay đồ, trong đầu lóe lên những chuyện Tư Mộ Hàn đã làm với cô vào ngày cô từ tòa án trở về.
Chuyện ngày hôm đó như một nhát dao đâm vào tim cô, khiến cô vừa đau vừa hận, chỉ cần ở trong căn phòng này, cô sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhưng rất nhanh, Tư Mộ Hàn sẽ phải trả giá đắt.
*
Sáng hôm sau, khi Nguyễn Tri Hạ đưa Tư Nguyễn tới nhà trẻ xong, cô hẹn Thẩm Lệ đi ăn cơm.
“Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?” Từ ngày mở phiên tòa, Thẩm Lệ không gặp lại Nguyễn Tri Hạ, cô hơi tò mò không biết mấy ngày nay Nguyễn Tri Hạ đã đi đâu.
“Tớ ra nước ngoài làm chút chuyện.”
Nguyễn Tri Hạ không muốn nói nhiều, Thẩm Lệ cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ rằng Nguyễn Tri Hạ chỉ ra nước ngoài giải sầu.
Chiều nay cô bay về cho nên cô đã dậy thật sớm, mua một bó hoa tươi đi tới viện điều dưỡng Tư Cẩm Vân đang ở.
Lúc Nguyễn Tri Hạ tới đó, Tư Cẩm Vân còn ngủ.
Nguyễn Tri Hạ rón rén đi vào, cắm hoa vào bình, có hoa tươi tô điểm đã tăng thêm sức sống cho phòng bệnh lạnh lẽo.
Sau đó cô lặng lẽ rời đi.
Cô mới đi chưa được bao lâu thì Tư Cẩm Vân thức dậy.
Rất nhanh Tư Cẩm Vân đã phát hiện trên tủ đầu giường có đặt một bình hoa khác với ngày thường, cô hỏi người giúp việc: “Đây là hoa gì vậy?”
Người giúp việc nói: “Đây là hoa do cô Hạ ngày hôm qua mang tới vào sáng sớm, khi cô ấy tới đây phát hiện cô vẫn còn ngủ nên rời đi rồi.”
Tư Cẩm Vân nghe vậy thì đưa tay ngắt một bông hoa xinh đẹp xuống.
Bông hoa tràn đầy sự sống, có lẽ cô cũng nên như vậy.
*
Một tuần sau, Nguyễn Tri Hạ mới quay về thành phố Hà Dương.
Chuyện đầu tiên khi cô trở về thành phố Hà Dương chính là đi đón Tư Nguyễn tan học.
Cô đã gặp Thời Dũng ở trước cổng nhà trẻ.
“Cô Hạ.” Thời Dũng vẫn mặc đồ vest, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như vậy.
Những năm gần đây, mỗi lần Nguyễn Tri Hạ gặp Thời Dũng, dường như anh ta đều thế này.
Nguyễn Tri Hạ quan sát anh một lát rồi từ từ lên tiếng: “Trợ lý Thời, hôm nay tôi muốn đón Tư Nguyễn đến chỗ tôi ở.”
Thời Dũng cũng không gọi điện cho Tư Mộ Hàn, trực tiếp nói: “Vậy ngày mai phiền cô đưa Tư Nguyễn đến nhà trẻ.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Thời Dũng nghi ngờ: “Anh không cần hỏi Tư Mộ Hàn sao?”
Vẻ mặt Thời Dũng khẽ thay đổi, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu: “Gần đây cậu chủ đang chuẩn bị lễ cưới, không thể phân thân được.”
Lễ cưới?
Tim Nguyễn Tri Hạ đập loạn nhịp một lát mới phản ứng được, ý của Thời Dũng là Tư Mộ Hàn đang chuẩn bị lễ cưới của Tư Mộ Hàn và Tô Miên.
Cô ra nước ngoài hơn 10 ngày, cũng cách hôn lễ Tư Mộ Hàn và Tô Miên càng gần.
Ngày mở phiên tòa, Tư Mộ Hàn không tới đó, điều này cho thấy anh không còn quan tâm Tư Nguyễn nữa.
Nguyễn Tri Hạ nói với giọng điệu bình thường: “Xin chúc mừng.”
Lúc này, khóe mắt Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Nguyễn được cô giáo dẫn ra ngoài, vì vậy khẽ gật đầu với Thời Dũng rồi xoay người đi đón Tư Nguyễn.
Khi cô dẫn Tư Nguyễn về nhà, lúc cô quay về phòng ngủ thay đồ, trong đầu lóe lên những chuyện Tư Mộ Hàn đã làm với cô vào ngày cô từ tòa án trở về.
Chuyện ngày hôm đó như một nhát dao đâm vào tim cô, khiến cô vừa đau vừa hận, chỉ cần ở trong căn phòng này, cô sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhưng rất nhanh, Tư Mộ Hàn sẽ phải trả giá đắt.
*
Sáng hôm sau, khi Nguyễn Tri Hạ đưa Tư Nguyễn tới nhà trẻ xong, cô hẹn Thẩm Lệ đi ăn cơm.
“Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?” Từ ngày mở phiên tòa, Thẩm Lệ không gặp lại Nguyễn Tri Hạ, cô hơi tò mò không biết mấy ngày nay Nguyễn Tri Hạ đã đi đâu.
“Tớ ra nước ngoài làm chút chuyện.”
Nguyễn Tri Hạ không muốn nói nhiều, Thẩm Lệ cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ rằng Nguyễn Tri Hạ chỉ ra nước ngoài giải sầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.