Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1658
Hà An Sinh
25/12/2021
Khi về đến nhà, Nguyễn Tri Hạ gọi điện cho Thẩm Lệ, sau đó bắt đầu nấu bữa tối.
Lúc sắp nấu xong bữa tối thì Thẩm Lệ tới.
Cô mang theo đồ chơi cho Tư Nguyễn, còn mua một ít hoa quả.
Hiếm khi Nguyễn Tri Hạ trêu chọc: “Tới nhà tớ ăn cơm còn khách khí như thế, có tin ngày nào tớ cũng gọi cậu đến ăn cơm không!”
“Tớ ước gì mỗi ngày cậu đều gọi tớ đến ăn cơm.” Thẩm Lệ đang lo không có nơi để ăn.
Thẩm Lệ đưa đồ chơi cho Tư Nguyễn, Tư Nguyễn chạy sang một bên chơi đùa đủ rồi thì chui vào phòng bếp, đi tới cạnh Nguyễn Tri Hạ: “Mẹ còn mới chú luật sư kia tới ăn cơm đúng không ạ?”
“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ đang thái rau.
Thẩm Lệ suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu biết tâm tư của anh ta đối với cậu chứ?”
Nguyễn Tri Hạ đáp lại: “Tớ biết.”
“Cậu biết mà vẫn mời anh ta tới dùng cơm sao?” Có lẽ Thẩm Lệ cũng hiểu rõ Tạ Ngọc Nam là hạng người gì nên có chút lo lắng.
Động tác thái rau của Nguyễn Tri Hạ ngừng lại: “Không sao, Tư Nguyễn thích anh ấy, con người anh ấy cũng không tệ.”
“Cậu là muốn…” Thẩm Lệ nhận ra mình hơi lớn tiếng, cô đè thấp giọng nói của mình rồi nói: “Ở bên anh ta sao?”
“Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có thể sẽ là như vậy.” Nguyễn Tri Hạ rũ mắt xuống, làm người khác không nhìn thấy rõ cảm xúc dưới đáy mắt cô.
Thẩm Lệ nghĩ tới chuyện đã xảy ra trong một năm nay, cô nhìn cô ấy thở dài: “Thật ra trong lòng tớ vẫn cho rằng cậu là người nặng tình, sau này có thể sẽ sống một mình, giờ cậu có thể nghĩ như vậy cũng tốt.”
“Đời người phải nhìn về phía trước, không đúng sao?”Lúc Nguyễn Tri Hạ nói câu này, mắt cô hơi lóe lên, mặc dù cô nói với Thẩm Lệ nhưng nghe giống như cô đang khuyên chính mình.
“Đúng vậy…” Thẩm Lệ quan sát Nguyễn Tri Hạ, cô luôn cảm thấy Nguyễn Tri Hạ không thể dễ dàng buông xuống như vậy, cảm thấy Nguyễn Tri Hạ rất khác so với trước đây.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.
“Có lẽ là Tạ Ngọc Nam đã đến rồi, tớ đi mở cửa.” Nguyễn Tri Hạ làm chủ nhà, mời khách ăn cơm, đương nhiên cô phải đi mở cửa đón khách vào.
Nhưng lúc cô mở cửa, Nguyễn Tri Hạ trợn tròn mắt.
“Cố Tri Dân?” Người tới lại là Cố Tri Dân.
Nguyễn Tri Hạ chỉ mời Thẩm Lệ tới ăn cơm chứ không mời Cố Tri Dân.
“Sao vậy, không hoan nghênh anh sao?” Trên mặt Cố Tri Dân vẫn nở nụ cười, ánh mắt không tự chủ nhìn vào trong.
Nguyễn Tri Hạ lùi sang một bên để Cố Tri Dân bước vào: “Đương nhiên hoan nghênh rồi, anh mau vào đi.”
Khi Cố Tri Dân bước vào, Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện anh lại mua một hộp đồ chơi.
“Anh tới là được rồi, đừng khách khí như vậy, Tư Nguyễn có rất nhiều đồ chơi.”Nếu có nhiều đồ chơi, Tư Nguyễn chơi không hết sẽ bỏ không ở đó, rất lãng phí.
Cố Tri Dân lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Nguyễn Tri Hạ: “Em không hiểu, đồ chơi mới có thể mang tới niềm vui mới.”
“Đối với tổng giám đốc Cố mà nói, phụ nữ mới có thể mang tới kích thích mới không phải sao?”Khi Thẩm Lệ biết Cố Tri Dân tới đây thì đi ra ngoài lên tiếng mỉa mai anh.
Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Tri Hạ bận dọn nhà, không chú ý đến tin tức trên mạng.
Nghe giọng điệu Thẩm Lệ, chẳng lẽ Cố Tri Dân lại có người mới sao?
“Thẩm Tiểu Lệ, em nói như thế sao?” Cố Tri Dân khẽ nghiêng đầu, giọng nói mang theo vẻ tức giận.
“Tôi cứ nói vậy đó.”
Lúc sắp nấu xong bữa tối thì Thẩm Lệ tới.
Cô mang theo đồ chơi cho Tư Nguyễn, còn mua một ít hoa quả.
Hiếm khi Nguyễn Tri Hạ trêu chọc: “Tới nhà tớ ăn cơm còn khách khí như thế, có tin ngày nào tớ cũng gọi cậu đến ăn cơm không!”
“Tớ ước gì mỗi ngày cậu đều gọi tớ đến ăn cơm.” Thẩm Lệ đang lo không có nơi để ăn.
Thẩm Lệ đưa đồ chơi cho Tư Nguyễn, Tư Nguyễn chạy sang một bên chơi đùa đủ rồi thì chui vào phòng bếp, đi tới cạnh Nguyễn Tri Hạ: “Mẹ còn mới chú luật sư kia tới ăn cơm đúng không ạ?”
“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ đang thái rau.
Thẩm Lệ suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu biết tâm tư của anh ta đối với cậu chứ?”
Nguyễn Tri Hạ đáp lại: “Tớ biết.”
“Cậu biết mà vẫn mời anh ta tới dùng cơm sao?” Có lẽ Thẩm Lệ cũng hiểu rõ Tạ Ngọc Nam là hạng người gì nên có chút lo lắng.
Động tác thái rau của Nguyễn Tri Hạ ngừng lại: “Không sao, Tư Nguyễn thích anh ấy, con người anh ấy cũng không tệ.”
“Cậu là muốn…” Thẩm Lệ nhận ra mình hơi lớn tiếng, cô đè thấp giọng nói của mình rồi nói: “Ở bên anh ta sao?”
“Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có thể sẽ là như vậy.” Nguyễn Tri Hạ rũ mắt xuống, làm người khác không nhìn thấy rõ cảm xúc dưới đáy mắt cô.
Thẩm Lệ nghĩ tới chuyện đã xảy ra trong một năm nay, cô nhìn cô ấy thở dài: “Thật ra trong lòng tớ vẫn cho rằng cậu là người nặng tình, sau này có thể sẽ sống một mình, giờ cậu có thể nghĩ như vậy cũng tốt.”
“Đời người phải nhìn về phía trước, không đúng sao?”Lúc Nguyễn Tri Hạ nói câu này, mắt cô hơi lóe lên, mặc dù cô nói với Thẩm Lệ nhưng nghe giống như cô đang khuyên chính mình.
“Đúng vậy…” Thẩm Lệ quan sát Nguyễn Tri Hạ, cô luôn cảm thấy Nguyễn Tri Hạ không thể dễ dàng buông xuống như vậy, cảm thấy Nguyễn Tri Hạ rất khác so với trước đây.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.
“Có lẽ là Tạ Ngọc Nam đã đến rồi, tớ đi mở cửa.” Nguyễn Tri Hạ làm chủ nhà, mời khách ăn cơm, đương nhiên cô phải đi mở cửa đón khách vào.
Nhưng lúc cô mở cửa, Nguyễn Tri Hạ trợn tròn mắt.
“Cố Tri Dân?” Người tới lại là Cố Tri Dân.
Nguyễn Tri Hạ chỉ mời Thẩm Lệ tới ăn cơm chứ không mời Cố Tri Dân.
“Sao vậy, không hoan nghênh anh sao?” Trên mặt Cố Tri Dân vẫn nở nụ cười, ánh mắt không tự chủ nhìn vào trong.
Nguyễn Tri Hạ lùi sang một bên để Cố Tri Dân bước vào: “Đương nhiên hoan nghênh rồi, anh mau vào đi.”
Khi Cố Tri Dân bước vào, Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện anh lại mua một hộp đồ chơi.
“Anh tới là được rồi, đừng khách khí như vậy, Tư Nguyễn có rất nhiều đồ chơi.”Nếu có nhiều đồ chơi, Tư Nguyễn chơi không hết sẽ bỏ không ở đó, rất lãng phí.
Cố Tri Dân lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Nguyễn Tri Hạ: “Em không hiểu, đồ chơi mới có thể mang tới niềm vui mới.”
“Đối với tổng giám đốc Cố mà nói, phụ nữ mới có thể mang tới kích thích mới không phải sao?”Khi Thẩm Lệ biết Cố Tri Dân tới đây thì đi ra ngoài lên tiếng mỉa mai anh.
Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Tri Hạ bận dọn nhà, không chú ý đến tin tức trên mạng.
Nghe giọng điệu Thẩm Lệ, chẳng lẽ Cố Tri Dân lại có người mới sao?
“Thẩm Tiểu Lệ, em nói như thế sao?” Cố Tri Dân khẽ nghiêng đầu, giọng nói mang theo vẻ tức giận.
“Tôi cứ nói vậy đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.