Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1676
Hà An Sinh
25/12/2021
Nguyễn Tri Hạ đi lướt qua Hạ Lập Nguyên bước vào phòng bệnh.
Phòng bệnh rất sáng sủa và rộng rãi.
Hạ Chính Tu đang nằm trên giường, trông rất gầy gò.
Nguyễn Tri Hạ đặt bó hoa trên tay xuống, cô nhìn Hạ Chính Tu.
Hạ Chính Tu đột nhiên lên tiếng, giọng già nua và chậm chạp: “Sao con quay lại thế, công ty còn rất nhiều việc đang chờ con giải quyết, sau này ba không còn nữa, gia đình nhà họ Nguyễn vẫn phải dựa vào con, Thời Yến bây giờ …”
“Là tôi.” Nguyễn Tri Hạ cắt ngang lời của Hạ Chính Tu.
Hạ Chính Tu mở mắt ra.
Vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt của Hạ Chính Tu bừng sáng khác thường.
“Tri Hạ đến rồi sao…” Ông cố gắng gượng dậy.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ bước vào, Hạ Lập Nguyên không rời đi. Ông lập tức đi đến, giúp Hạ Chính Tu nâng chiếc giường cao hơn một chút.
Hạ Chính Tu chỉ vào Hạ Lập Nguyên và nói: “Con đi ra ngoài, ba có vài điều muốn nói với Tri Hạ.”
“Vâng.” Hạ Lập Nguyên gật đầu.
Khi đi ngang qua Nguyễn Tri Hạ, Hạ Lập Nguyên thì thầm rất khẽ: “Đừng làm ông nội tức giận, ông không còn nhiều thời gian nữa rồi.”
Lúc này, Hạ Lập Nguyên lại như là một người con hiếu thảo vậy.
Nguyễn Tri Hạ phớt lờ ông ấy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.
Hạ Lập Nguyên có vẻ hơi xấu hổ, chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Bịch!
Cánh cửa đã đóng, chỉ còn lại Nguyễn Tri Hạ và Hạ Chính Tu trong phòng.
Đôi mắt của Hạ Chính Tu hơi đục ngầu. Ông nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ dò xét một lúc lâu rồi nói: “Lúc nhỏ cháu là một đứa trẻ rất xinh đẹp, đáng tiếc, tầm nhìn của mẹ cháu nông cạn, đối xử tệ với cháu.”
Lúc đầu Nguyễn Tri Hạ hơi bối rối, rồi lại mỉm cười: “Vì thế, ông luôn ở bên cạnh nhìn một cách thờ ơ, nhìn mẹ tôi yêu thương Nguyễn Hương Thảo, coi tôi như một đứa còn không bằng đứa trẻ được nhặt về. Ông có thể nhìn thấy rõ tất cả. Nhưng lại không nói gì cả. ”
Hạ Chính Tu biết rằng tầm nhìn của Tiêu Giai Kỳ nông cạn. Bà ta yêu thương Nguyễn Hương Thảo quá nhiều nhưng lại không ngó ngàng gì tới Nguyễn Tri Hạ.
Những điều này, Hạ Chính Tu đều thấy được, ông là người lớn tuổi nhất trong gia đình nhà họ Nguyễn, nhưng lại giống như một người ngoài cuộc, nhắm mắt làm ngơ trước những điều này.
Còn về sau này, mối quan hệ các thành viên trong gia đình ngày càng bị bóp méo.
Với sự giáo dục của Tiêu Giai Kỳ, Nguyễn Hương Thảo trưởng thành với nhiều tính không tốt. Hạ Thời Yến ra nước ngoài sớm, tính tình không hư hỏng như Nguyễn Hương Thảo.
Nói qua nói lại, Hạ Chính Tu chỉ tính toán cho lợi ích của bản thân mà thôi.
Ông là một người tàn nhẫn. Sau vụ bắt cóc mẹ của Tư Mộ Hàn xảy ra năm đó, anh bị gia đình họ Tư sắp xếp ra nước ngoài trốn, không hỏi han gì đến nhà họ Nguyễn.
Hơn mười năm sau, anh trở về nước và trở về với gia đình Hạ.
Nếu Hạ Chính Tu có thể chú ý hơn đến gia đình Hạ và Nguyễn Hương Thảo vào thời điểm đó, có lẽ mối quan hệ giữa gia đình họ Nguyễn hiện tại sẽ không như thế này.
Ông luôn nói rằng đó là vì lợi ích của gia đình họ Nguyễn, nhưng ông ta chỉ chăm chăm bảo vệ lợi ích bản thân riêng trước tiên.
Ông ta không phải là người không cầu lợi, cũng không làm những chuyện mà một người lớn tuổi nên làm.
Sau khi nghe Nguyễn Tri Hạ nói xong, sắc mặt của Hạ Chính Tu hơi cứng nhắc lại.
Thay vào đó, ông lại cười, giọng cười mang theo vẻ chế nhạo.
Hạ Chính Tu hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Cháu đang trách ông sao?”
Phòng bệnh rất sáng sủa và rộng rãi.
Hạ Chính Tu đang nằm trên giường, trông rất gầy gò.
Nguyễn Tri Hạ đặt bó hoa trên tay xuống, cô nhìn Hạ Chính Tu.
Hạ Chính Tu đột nhiên lên tiếng, giọng già nua và chậm chạp: “Sao con quay lại thế, công ty còn rất nhiều việc đang chờ con giải quyết, sau này ba không còn nữa, gia đình nhà họ Nguyễn vẫn phải dựa vào con, Thời Yến bây giờ …”
“Là tôi.” Nguyễn Tri Hạ cắt ngang lời của Hạ Chính Tu.
Hạ Chính Tu mở mắt ra.
Vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt của Hạ Chính Tu bừng sáng khác thường.
“Tri Hạ đến rồi sao…” Ông cố gắng gượng dậy.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ bước vào, Hạ Lập Nguyên không rời đi. Ông lập tức đi đến, giúp Hạ Chính Tu nâng chiếc giường cao hơn một chút.
Hạ Chính Tu chỉ vào Hạ Lập Nguyên và nói: “Con đi ra ngoài, ba có vài điều muốn nói với Tri Hạ.”
“Vâng.” Hạ Lập Nguyên gật đầu.
Khi đi ngang qua Nguyễn Tri Hạ, Hạ Lập Nguyên thì thầm rất khẽ: “Đừng làm ông nội tức giận, ông không còn nhiều thời gian nữa rồi.”
Lúc này, Hạ Lập Nguyên lại như là một người con hiếu thảo vậy.
Nguyễn Tri Hạ phớt lờ ông ấy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.
Hạ Lập Nguyên có vẻ hơi xấu hổ, chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Bịch!
Cánh cửa đã đóng, chỉ còn lại Nguyễn Tri Hạ và Hạ Chính Tu trong phòng.
Đôi mắt của Hạ Chính Tu hơi đục ngầu. Ông nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ dò xét một lúc lâu rồi nói: “Lúc nhỏ cháu là một đứa trẻ rất xinh đẹp, đáng tiếc, tầm nhìn của mẹ cháu nông cạn, đối xử tệ với cháu.”
Lúc đầu Nguyễn Tri Hạ hơi bối rối, rồi lại mỉm cười: “Vì thế, ông luôn ở bên cạnh nhìn một cách thờ ơ, nhìn mẹ tôi yêu thương Nguyễn Hương Thảo, coi tôi như một đứa còn không bằng đứa trẻ được nhặt về. Ông có thể nhìn thấy rõ tất cả. Nhưng lại không nói gì cả. ”
Hạ Chính Tu biết rằng tầm nhìn của Tiêu Giai Kỳ nông cạn. Bà ta yêu thương Nguyễn Hương Thảo quá nhiều nhưng lại không ngó ngàng gì tới Nguyễn Tri Hạ.
Những điều này, Hạ Chính Tu đều thấy được, ông là người lớn tuổi nhất trong gia đình nhà họ Nguyễn, nhưng lại giống như một người ngoài cuộc, nhắm mắt làm ngơ trước những điều này.
Còn về sau này, mối quan hệ các thành viên trong gia đình ngày càng bị bóp méo.
Với sự giáo dục của Tiêu Giai Kỳ, Nguyễn Hương Thảo trưởng thành với nhiều tính không tốt. Hạ Thời Yến ra nước ngoài sớm, tính tình không hư hỏng như Nguyễn Hương Thảo.
Nói qua nói lại, Hạ Chính Tu chỉ tính toán cho lợi ích của bản thân mà thôi.
Ông là một người tàn nhẫn. Sau vụ bắt cóc mẹ của Tư Mộ Hàn xảy ra năm đó, anh bị gia đình họ Tư sắp xếp ra nước ngoài trốn, không hỏi han gì đến nhà họ Nguyễn.
Hơn mười năm sau, anh trở về nước và trở về với gia đình Hạ.
Nếu Hạ Chính Tu có thể chú ý hơn đến gia đình Hạ và Nguyễn Hương Thảo vào thời điểm đó, có lẽ mối quan hệ giữa gia đình họ Nguyễn hiện tại sẽ không như thế này.
Ông luôn nói rằng đó là vì lợi ích của gia đình họ Nguyễn, nhưng ông ta chỉ chăm chăm bảo vệ lợi ích bản thân riêng trước tiên.
Ông ta không phải là người không cầu lợi, cũng không làm những chuyện mà một người lớn tuổi nên làm.
Sau khi nghe Nguyễn Tri Hạ nói xong, sắc mặt của Hạ Chính Tu hơi cứng nhắc lại.
Thay vào đó, ông lại cười, giọng cười mang theo vẻ chế nhạo.
Hạ Chính Tu hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Cháu đang trách ông sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.