Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 17
Hà An Sinh
02/10/2021
Ông đứng trước mặt Nguyễn Tri Hạ, hơi gật đầu, biểu cảm cung kính:
“Cô chủ, tôi là Lãnh Tuấn, ông Tư bảo tôi đến đây đón cô đi ăn cơm.”
Là tài xế mà Tư Đình Phong sai đến đón cô đi ăn.
“Làm phiền ông rồi.” Nguyễn Tri Hạ cười với ông, miệng toét rộng ra, nhìn có vẻ hơi ngốc.
Khuôn mặt Lãnh Tuấn hơi ngây ra nhưng phút chốc lại khôi phục vẻ tự nhiên.
Ông xoay người mở cửa xe: “Cô chủ, mời cô lên xe.”
Ngay sau đó, ông đi vòng trước đầu xe rồi lái xe rời đi.
Đợi đến khi xe hơi đi xa rồi, rèm cửa sổ lầu hai của biệt thự vốn chỉ hé ra một khe hở, bây giờ “Soạt” một tiếng bị người ta mở toang ra.
Thời Dũng liếc nhìn về phía chiếc xe rời đi, nghiêng đầu hỏi Tư Mộ Hàn mặt mũi vô cảm đang đứng bên cạnh: “Ông chủ, anh thật sự để cô chủ đi gặp ông Tư như thế sao?”
“Không thì sao được nữa?” Đôi mắt Tư Mộ Hàn hơi u ám, hai tay đút vào túi quần tây, giọng nói rất trầm: “Cô ta chẳng qua chỉ là một người phụ nữ xấu xí vừa ngốc vừa đần, Tư Đình Phong có thể làm gì được chứ?”
“Nhưng mà, cô chủ đang giả ngốc đấy!”
“Có thể giả vờ đến mức khiến tất cả mọi người đều tin cũng là một loại bản lĩnh rồi.”
Tư Mộ Hàn lầm bầm xong câu này thì xoay người rời đi.
…
Nguyễn Tri Hạ được đưa đến một nhà hàng cao cấp.
Lãnh Tuấn dẫn cô đến cửa một căn phòng VIP, giơ tay làm động tác mời: “Ông Tư đang ở bên trong đợi cô.”
“Vâng.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, lại do dự bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn chú Lãnh.”
Lãnh Tuấn nhìn cô đi vào. Sau khi đóng cửa lại, không biết ông nghĩ đến điều gì mà khẽ lắc đầu.
Trước bàn ăn, một người đàn ông khí chất tao nhã đang giở xem thực đơn.
Nghe thấy tiếng động, ông đặt thực đơn xuống, ngẩng đầu lên.
Nguyễn Tri Hạ tưởng rằng mình trang điểm quê mùa ít nhất cũng sẽ khiến ông nhíu mày hoặc bất mãn, nhưng ông chỉ vui vẻ hòa nhã nói: “Cháu là Tri Hạ sao?”
Nguyễn Tri Hạ không ngờ người đứng đầu thế gia đại tộc giàu có như thế lại là người hòa nhã vui vẻ thế này.
Cô ngơ ngác mất một lúc rồi mới nói: “Cháu, cháu là Nguyễn Tri Hạ.”
Sự ngơ ngác lần này không phải là đang giả vờ mà thật sự ông khiến cô cảm thấy bất ngờ.
“Không cần quá câu nệ tiểu tiết, con gả vào Nhà họ Tư rồi thì chính là một phần của Nhà họ Tư, cũng là một nửa con gái của ta rồi.”
Tư Đình Phong vừa nói vừa cầm bình nước bên cạnh lên rót cho cô một ly nước.
Khi ở nhà họ Nguyễn, Hạ Lập Nguyên hoàn toàn chẳng thèm để ý đến cô, sự chú ý của Tiêu Giai Kỳ cũng đều đặt trên người chị em Nguyễn Hương Thảo.
Từ trước đến nay cô chưa từng được vị trưởng bối nào đối xử dịu dàng như vậy, nhất thời cảm thấy vừa mừng vừa lo vì được yêu thương.
Nguyễn Tri Hạ cầm lấy ly nước: “Cảm ơn chú.”
“Con có thể gọi ta là bố như Mộ Hàn vậy.” Tư Đình Phong vừa nói vừa lặng lẽ đánh giá cô.
Khuông mặt cô có hơi xấu xí, phản ứng cũng hơi chậm chạp. Mặc dù hơi nhút nhát nhưng lại rất lễ phép, là một cô bé chất phác lương thiện.
“… Bố.” Nguyễn Tri Hạ do dự gọi một tiếng.
Tư Đình Phong mỉm cười, áy náy nói: “Con và Mộ Hàn kết hôn mà lại không tổ chức hôn lễ, thiệt thòi cho con quá rồi. Đáng lẽ hôm nay cũng là con và Mộ Hàn cùng nhau về nhà ăn cơm, nhưng đứa nhỏ Mộ Hàn có chút vướng mắc trong lòng vì chuyện của mẹ thằng bé, thằng bé vẫn mãi không chịu về nhà, sau này con khuyên nhủ nó nhiều hơn nhé.”
Nhà họ Tư là đại gia tộc truyền đời suốt mấy trăm năm, có truyền thống cả đại gia đình ba đời đều sống chung với nhau.
Nghe nói căn biệt thự lâu đời của Nhà họ Tư là vô giá, từng có người thử ra giá cả trăm nghìn tỷ để mua căn nhà của Nhà họ Tư, cuối cùng người đó còn trở thành chuyện cười của giới thượng lưu.
Là tài xế mà Tư Đình Phong sai đến đón cô đi ăn.
“Làm phiền ông rồi.” Nguyễn Tri Hạ cười với ông, miệng toét rộng ra, nhìn có vẻ hơi ngốc.
Khuôn mặt Lãnh Tuấn hơi ngây ra nhưng phút chốc lại khôi phục vẻ tự nhiên.
Ông xoay người mở cửa xe: “Cô chủ, mời cô lên xe.”
Ngay sau đó, ông đi vòng trước đầu xe rồi lái xe rời đi.
Đợi đến khi xe hơi đi xa rồi, rèm cửa sổ lầu hai của biệt thự vốn chỉ hé ra một khe hở, bây giờ “Soạt” một tiếng bị người ta mở toang ra.
Thời Dũng liếc nhìn về phía chiếc xe rời đi, nghiêng đầu hỏi Tư Mộ Hàn mặt mũi vô cảm đang đứng bên cạnh: “Ông chủ, anh thật sự để cô chủ đi gặp ông Tư như thế sao?”
“Không thì sao được nữa?” Đôi mắt Tư Mộ Hàn hơi u ám, hai tay đút vào túi quần tây, giọng nói rất trầm: “Cô ta chẳng qua chỉ là một người phụ nữ xấu xí vừa ngốc vừa đần, Tư Đình Phong có thể làm gì được chứ?”
“Nhưng mà, cô chủ đang giả ngốc đấy!”
“Có thể giả vờ đến mức khiến tất cả mọi người đều tin cũng là một loại bản lĩnh rồi.”
Tư Mộ Hàn lầm bầm xong câu này thì xoay người rời đi.
…
Nguyễn Tri Hạ được đưa đến một nhà hàng cao cấp.
Lãnh Tuấn dẫn cô đến cửa một căn phòng VIP, giơ tay làm động tác mời: “Ông Tư đang ở bên trong đợi cô.”
“Vâng.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, lại do dự bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn chú Lãnh.”
Lãnh Tuấn nhìn cô đi vào. Sau khi đóng cửa lại, không biết ông nghĩ đến điều gì mà khẽ lắc đầu.
Trước bàn ăn, một người đàn ông khí chất tao nhã đang giở xem thực đơn.
Nghe thấy tiếng động, ông đặt thực đơn xuống, ngẩng đầu lên.
Nguyễn Tri Hạ tưởng rằng mình trang điểm quê mùa ít nhất cũng sẽ khiến ông nhíu mày hoặc bất mãn, nhưng ông chỉ vui vẻ hòa nhã nói: “Cháu là Tri Hạ sao?”
Nguyễn Tri Hạ không ngờ người đứng đầu thế gia đại tộc giàu có như thế lại là người hòa nhã vui vẻ thế này.
Cô ngơ ngác mất một lúc rồi mới nói: “Cháu, cháu là Nguyễn Tri Hạ.”
Sự ngơ ngác lần này không phải là đang giả vờ mà thật sự ông khiến cô cảm thấy bất ngờ.
“Không cần quá câu nệ tiểu tiết, con gả vào Nhà họ Tư rồi thì chính là một phần của Nhà họ Tư, cũng là một nửa con gái của ta rồi.”
Tư Đình Phong vừa nói vừa cầm bình nước bên cạnh lên rót cho cô một ly nước.
Khi ở nhà họ Nguyễn, Hạ Lập Nguyên hoàn toàn chẳng thèm để ý đến cô, sự chú ý của Tiêu Giai Kỳ cũng đều đặt trên người chị em Nguyễn Hương Thảo.
Từ trước đến nay cô chưa từng được vị trưởng bối nào đối xử dịu dàng như vậy, nhất thời cảm thấy vừa mừng vừa lo vì được yêu thương.
Nguyễn Tri Hạ cầm lấy ly nước: “Cảm ơn chú.”
“Con có thể gọi ta là bố như Mộ Hàn vậy.” Tư Đình Phong vừa nói vừa lặng lẽ đánh giá cô.
Khuông mặt cô có hơi xấu xí, phản ứng cũng hơi chậm chạp. Mặc dù hơi nhút nhát nhưng lại rất lễ phép, là một cô bé chất phác lương thiện.
“… Bố.” Nguyễn Tri Hạ do dự gọi một tiếng.
Tư Đình Phong mỉm cười, áy náy nói: “Con và Mộ Hàn kết hôn mà lại không tổ chức hôn lễ, thiệt thòi cho con quá rồi. Đáng lẽ hôm nay cũng là con và Mộ Hàn cùng nhau về nhà ăn cơm, nhưng đứa nhỏ Mộ Hàn có chút vướng mắc trong lòng vì chuyện của mẹ thằng bé, thằng bé vẫn mãi không chịu về nhà, sau này con khuyên nhủ nó nhiều hơn nhé.”
Nhà họ Tư là đại gia tộc truyền đời suốt mấy trăm năm, có truyền thống cả đại gia đình ba đời đều sống chung với nhau.
Nghe nói căn biệt thự lâu đời của Nhà họ Tư là vô giá, từng có người thử ra giá cả trăm nghìn tỷ để mua căn nhà của Nhà họ Tư, cuối cùng người đó còn trở thành chuyện cười của giới thượng lưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.