Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1705
Hà An Sinh
27/12/2021
Nếu như anh coi trọng đứa con trong bụng Tô Miên như vậy, thì không có chuyện anh không quan trọng hôn lễ của anh và Tô Miên được, càng không có chuyện có người phá đám phát clip trong hôn lễ được.
Với bản tính cẩn thận của Tư Mộ Hàn thì tuyệt đối không thể có những sơ sót như vậy được.
Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, Tư Mộ Hàn cũng không mấy quan tâm, anh để mặc cho Tô Miên tự xoay sở, cũng không quan tâm đến cô ta nữa…
Rõ ràng việc này có chút kỳ lạ, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại tìm không ra mấu chốt vấn đề.
“Mẹ?”
Tư Nguyễn quơ quơ tay trước mặt Nguyễn Tri Hạ, lúc này cô mới sực tỉnh: “Sao vậy con?”
Tư Nguyễn hỏi cô: “Sao mẹ cứ bần thần vậy?”
“Mẹ đang suy nghĩ chút việc.” Nguyễn Tri Hạ nói.
Vết thương có chút đau, cô sờ nhẹ lên vết thương trên vai mình.
“Mẹ đau rồi sao?” Tư Nguyễn nhớ vai của Nguyễn Tri Hạ bị thương.
“Không đau nha…” Tư Nguyễn mím môi nhỏ tiếng nói “Con xin lỗi…”
Nguyễn Tri Hạ ngạc nhiên hỏi: “Sao con lại xin lỗi? Con có làm gì sai đâu?”
“Mẹ bị thương mà con còn giữ ba ở lại ăn cơm, mà mẹ không thể làm cơm…”
“Ba của con cho người đưa đồ ăn và cơm đến mà. Mẹ đâu có nấu đâu?”
Nguyễn Tri Hạ hơi bất ngờ, cô không nghĩ Tư Nguyễn lại chú ý đến như vậy.
Tư Nguyễn vẫn lắc đầu: “Con xin lỗi…”
Nguyễn Tri Hạ còn muốn nói gì nữa, nhưng chuông cửa bất chợt vang lên.
Tư Mộ Hàn vứt rác xong trở về.
Tư Nguyễn kêu một tiếng: “Ba.”
Tư Mộ Hàn đi tới, sờ đầu Tư Nguyễn: “Cho ba xem món đồ chơi con ráp chút nào.”
Tư Nguyễn nghe anh nói xong, ngoan ngoãn đi lấy món đồ chơi mình đã ráp xong đưa cho Tư Mộ Hàn xem.
Tư Nguyễn đi rồi, Tư Mộ Hàn nói với Nguyễn Tri Hạ: “Bên ngoài khu chung cư còn có phóng viên đang đợi, chuyện của Tô Miên em định xử lý thế nào?”
Vẻ mặt của anh hết sức nghiêm túc, không có bất kỳ biểu hiện quan tâm nào, có chăng chỉ là dáng vẻ lạnh lùng giải quyết việc chung.
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nói: “Kháng án.”
Cô muốn Tô Miên ngồi tù, muốn cho Tô Miên trả giá thật đắt.
“Em cảm thấy bản thân có thể giải quyết chuyện lần này sao?” Tư Mộ Hàn hỏi cô.
Nguyễn Tri Hạ hơi kinh ngạc nhìn Tư Mộ Hàn.
Không đợi Nguyễn Tri Hạ lên tiếng Tư Mộ Hàn đã nói tiếp: “Nhiều phóng viên ở ngoài cửa như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của hai mẹ con em. Em thế nào tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ hy vọng Tư Nguyễn được bình an.”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn được khống chế rất tốt, không quá lớn nhưng lại có thể để cho Nguyễn Tri Hạ nghe được rõ ràng.
“Cho nên? Anh nói như vậy là có ý gì, anh là muốn mang Tư Nguyễn đến chỗ anh ở sao?” Lời trong lời ngoài gì của Tư Mộ Hàn cũng đều nói đến việc chuyện lần này sẽ ảnh hưởng đến Tư Nguyễn.
Vì vậy, không khó có thể suy luận được Tư Mộ Hàn vì bảo vệ Tư Nguyễn rất có thể sẽ dẫn Tư Nguyễn đến chỗ anh ở.
Nếu Tư Mộ Hàn đúng là nghĩ như vậy cũng không có gì đáng trách.
Nếu anh mở miệng nói thẳng, Nguyễn Tri Hạ cũng không có lý do gì để từ chối.
Chỉ là trong lòng cô luôn có phần kiêng dè Tư Mộ Hàn.
Với bản tính cẩn thận của Tư Mộ Hàn thì tuyệt đối không thể có những sơ sót như vậy được.
Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, Tư Mộ Hàn cũng không mấy quan tâm, anh để mặc cho Tô Miên tự xoay sở, cũng không quan tâm đến cô ta nữa…
Rõ ràng việc này có chút kỳ lạ, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại tìm không ra mấu chốt vấn đề.
“Mẹ?”
Tư Nguyễn quơ quơ tay trước mặt Nguyễn Tri Hạ, lúc này cô mới sực tỉnh: “Sao vậy con?”
Tư Nguyễn hỏi cô: “Sao mẹ cứ bần thần vậy?”
“Mẹ đang suy nghĩ chút việc.” Nguyễn Tri Hạ nói.
Vết thương có chút đau, cô sờ nhẹ lên vết thương trên vai mình.
“Mẹ đau rồi sao?” Tư Nguyễn nhớ vai của Nguyễn Tri Hạ bị thương.
“Không đau nha…” Tư Nguyễn mím môi nhỏ tiếng nói “Con xin lỗi…”
Nguyễn Tri Hạ ngạc nhiên hỏi: “Sao con lại xin lỗi? Con có làm gì sai đâu?”
“Mẹ bị thương mà con còn giữ ba ở lại ăn cơm, mà mẹ không thể làm cơm…”
“Ba của con cho người đưa đồ ăn và cơm đến mà. Mẹ đâu có nấu đâu?”
Nguyễn Tri Hạ hơi bất ngờ, cô không nghĩ Tư Nguyễn lại chú ý đến như vậy.
Tư Nguyễn vẫn lắc đầu: “Con xin lỗi…”
Nguyễn Tri Hạ còn muốn nói gì nữa, nhưng chuông cửa bất chợt vang lên.
Tư Mộ Hàn vứt rác xong trở về.
Tư Nguyễn kêu một tiếng: “Ba.”
Tư Mộ Hàn đi tới, sờ đầu Tư Nguyễn: “Cho ba xem món đồ chơi con ráp chút nào.”
Tư Nguyễn nghe anh nói xong, ngoan ngoãn đi lấy món đồ chơi mình đã ráp xong đưa cho Tư Mộ Hàn xem.
Tư Nguyễn đi rồi, Tư Mộ Hàn nói với Nguyễn Tri Hạ: “Bên ngoài khu chung cư còn có phóng viên đang đợi, chuyện của Tô Miên em định xử lý thế nào?”
Vẻ mặt của anh hết sức nghiêm túc, không có bất kỳ biểu hiện quan tâm nào, có chăng chỉ là dáng vẻ lạnh lùng giải quyết việc chung.
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nói: “Kháng án.”
Cô muốn Tô Miên ngồi tù, muốn cho Tô Miên trả giá thật đắt.
“Em cảm thấy bản thân có thể giải quyết chuyện lần này sao?” Tư Mộ Hàn hỏi cô.
Nguyễn Tri Hạ hơi kinh ngạc nhìn Tư Mộ Hàn.
Không đợi Nguyễn Tri Hạ lên tiếng Tư Mộ Hàn đã nói tiếp: “Nhiều phóng viên ở ngoài cửa như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của hai mẹ con em. Em thế nào tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ hy vọng Tư Nguyễn được bình an.”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn được khống chế rất tốt, không quá lớn nhưng lại có thể để cho Nguyễn Tri Hạ nghe được rõ ràng.
“Cho nên? Anh nói như vậy là có ý gì, anh là muốn mang Tư Nguyễn đến chỗ anh ở sao?” Lời trong lời ngoài gì của Tư Mộ Hàn cũng đều nói đến việc chuyện lần này sẽ ảnh hưởng đến Tư Nguyễn.
Vì vậy, không khó có thể suy luận được Tư Mộ Hàn vì bảo vệ Tư Nguyễn rất có thể sẽ dẫn Tư Nguyễn đến chỗ anh ở.
Nếu Tư Mộ Hàn đúng là nghĩ như vậy cũng không có gì đáng trách.
Nếu anh mở miệng nói thẳng, Nguyễn Tri Hạ cũng không có lý do gì để từ chối.
Chỉ là trong lòng cô luôn có phần kiêng dè Tư Mộ Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.