Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1731
Hà An Sinh
29/12/2021
Cô vốn chẳng quan tâm Nguyễn Hương Thảo ra sao, chỉ là muốn biết Nguyễn Hương Thảo được tìm thấy như thế nào, có phải đúng là bị Lưu Chiến Hằng khống chế không…
“Tìm thấy trong một trại an dưỡng cao cấp…” Hạ Thời Yến như thể đang nghĩ đến một chuyện gì đó rất khó chấp nhận, chân mày của anh ta chau lại: “Khi đó, anh thật sư không dám tin đó là Hương Thảo!”
Tiêu Giai Kỳ đã từng nói, bà thường thấy Lưu Chiến Hằng mang hoa tươi đến một trại an dưỡng, nhưng đó đâu phải là nơi dễ trà trộn vào.
Nguyễn Tri Hạ lúc đó còn nghi rằng em gái của Lưu Chiến Hằng là Lưu Loan Loan có thể đang ở đó.
Nếu như người được tìm thấy tại trại an dưỡng đó là Nguyễn Hương Thảo thì Nguyễn Tri Hạ suy không hề đoán sai.
“Ồ.” Nguyễn Tri Hạ trả lời một tiếng, nhưng với dáng vẻ không quan tâm lắm.
Thấy vậy, Hạ Thời Yến im lặng một lúc rồi mới hỏi cô: “Em… có định thăm Hương Thảo không?”
Nguyễn Hương Thảo đã từng làm điều gì với Nguyễn Tri Hạ, Hạ Thời Yến cũng biết, vì vậy anh vẫn hơi ngại ngùng khi hỏi như vậy.
Nguyễn Tri Hạ hơi nhếch khóe môi lên, một vẻ mặt muốn đi xem náo nhiệt: “Được thôi.”
Hạ Thời Yến sững người một chút, rồi gật đầu với vẻ mặt không tự nhiên cho lắm.
*
Buổi tối, Nguyễn Tri Hạ kết thúc cuộc họp cuối cùng, đã là tám giờ.
Cô trở lại văn phòng, trên bàn bày la liệt giấy tờ tài liệu.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay ra lật qua lật lại, rồi lại lắc đầu nhìn Thời Dũng nói: “Anh nghĩ tôi cần xem những thứ này đến năm nào và tháng nào mới xong đây?”
Thời Dũng rủ mắt xuống: “Tổng giám đốc Nguyễn đừng nản lòng, có thể xử lý được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.”
“Vẫn không có tin tức gì của Tư Mộ Hàn sao?” Nguyễn Tri Hạ thở dài, dựa vào lưng ghế rồi vô thức quay một vòng.
Thời Dũng lắc đầu: “Không có.”
“Buổi tối tôi có việc, tôi tan làm trước đây.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền đứng dậy cầm áo khoác lên rồi đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc Nguyễn …”
Thời Dũng ở đằng sau gọi cô lại.
“Anh cũng tan làm sớm đi.” Nguyễn Tri Hạ vẫy tay với anh ta mà không buồn quay người lại, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Thời Dũng đứng ở trước bàn làm việc, nhìn cánh cửa văn phòng đã bị đóng lại, lại nhìn đống tài liệu trên bàn, vẻ mặt phức tạp.
*
Nguyễn Tri Hạ đã liên lạc trước với Thẩm Lệ, nói rằng sẽ đến bệnh viện để thăm Nguyễn Hương Thảo.
Khi cô đi xuống lầu, Thẩm Lệ đã lái xe đến trước cửa bên dưới lầu Tòa nhà của Nguyễn Thị.
Thẩm Lệ vừa kết thúc chương trình, ngả lưng mệt mỏi vào ghế, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ lên xe, một nụ cười hiện trên ánh mắt: “Đến rồi à?”
Sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ trông cũng không đẹp hơn Thẩm Lệ là bao. Cô cũng họp nguyên cả một ngày hôm nay, còn đọc rất nhiều tài liệu, hầu hết trong số đó cô không hiểu.
“Haizzz.”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu rồi thở dài, nói địa chỉ của bệnh viện với người quản lý của Thẩm Lệ ngồi ở phía trước, rồi quay đầu lại nói với Thẩm Lệ: “Về rồi tớ nói rõ với cậu.”
Cô thật sự không thích hợp để làm quản lý kinh doanh. Nếu Tư Mộ Hàn cứ không xuất hiện như vậy, nhà họ Tư sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu thiệt trong tay cô.
Hay là, mời một người quản lý chuyên nghiệp.
*
Chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện.
Nguyễn Tri Hạ ra khỏi xe rồi đi vào bệnh viện.
Sau khi vào tòa nhà nằm viện, Nguyễn Tri Hạ đi bộ đến thang máy, rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Thời Yến.
“Tìm thấy trong một trại an dưỡng cao cấp…” Hạ Thời Yến như thể đang nghĩ đến một chuyện gì đó rất khó chấp nhận, chân mày của anh ta chau lại: “Khi đó, anh thật sư không dám tin đó là Hương Thảo!”
Tiêu Giai Kỳ đã từng nói, bà thường thấy Lưu Chiến Hằng mang hoa tươi đến một trại an dưỡng, nhưng đó đâu phải là nơi dễ trà trộn vào.
Nguyễn Tri Hạ lúc đó còn nghi rằng em gái của Lưu Chiến Hằng là Lưu Loan Loan có thể đang ở đó.
Nếu như người được tìm thấy tại trại an dưỡng đó là Nguyễn Hương Thảo thì Nguyễn Tri Hạ suy không hề đoán sai.
“Ồ.” Nguyễn Tri Hạ trả lời một tiếng, nhưng với dáng vẻ không quan tâm lắm.
Thấy vậy, Hạ Thời Yến im lặng một lúc rồi mới hỏi cô: “Em… có định thăm Hương Thảo không?”
Nguyễn Hương Thảo đã từng làm điều gì với Nguyễn Tri Hạ, Hạ Thời Yến cũng biết, vì vậy anh vẫn hơi ngại ngùng khi hỏi như vậy.
Nguyễn Tri Hạ hơi nhếch khóe môi lên, một vẻ mặt muốn đi xem náo nhiệt: “Được thôi.”
Hạ Thời Yến sững người một chút, rồi gật đầu với vẻ mặt không tự nhiên cho lắm.
*
Buổi tối, Nguyễn Tri Hạ kết thúc cuộc họp cuối cùng, đã là tám giờ.
Cô trở lại văn phòng, trên bàn bày la liệt giấy tờ tài liệu.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay ra lật qua lật lại, rồi lại lắc đầu nhìn Thời Dũng nói: “Anh nghĩ tôi cần xem những thứ này đến năm nào và tháng nào mới xong đây?”
Thời Dũng rủ mắt xuống: “Tổng giám đốc Nguyễn đừng nản lòng, có thể xử lý được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.”
“Vẫn không có tin tức gì của Tư Mộ Hàn sao?” Nguyễn Tri Hạ thở dài, dựa vào lưng ghế rồi vô thức quay một vòng.
Thời Dũng lắc đầu: “Không có.”
“Buổi tối tôi có việc, tôi tan làm trước đây.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền đứng dậy cầm áo khoác lên rồi đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc Nguyễn …”
Thời Dũng ở đằng sau gọi cô lại.
“Anh cũng tan làm sớm đi.” Nguyễn Tri Hạ vẫy tay với anh ta mà không buồn quay người lại, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Thời Dũng đứng ở trước bàn làm việc, nhìn cánh cửa văn phòng đã bị đóng lại, lại nhìn đống tài liệu trên bàn, vẻ mặt phức tạp.
*
Nguyễn Tri Hạ đã liên lạc trước với Thẩm Lệ, nói rằng sẽ đến bệnh viện để thăm Nguyễn Hương Thảo.
Khi cô đi xuống lầu, Thẩm Lệ đã lái xe đến trước cửa bên dưới lầu Tòa nhà của Nguyễn Thị.
Thẩm Lệ vừa kết thúc chương trình, ngả lưng mệt mỏi vào ghế, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ lên xe, một nụ cười hiện trên ánh mắt: “Đến rồi à?”
Sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ trông cũng không đẹp hơn Thẩm Lệ là bao. Cô cũng họp nguyên cả một ngày hôm nay, còn đọc rất nhiều tài liệu, hầu hết trong số đó cô không hiểu.
“Haizzz.”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu rồi thở dài, nói địa chỉ của bệnh viện với người quản lý của Thẩm Lệ ngồi ở phía trước, rồi quay đầu lại nói với Thẩm Lệ: “Về rồi tớ nói rõ với cậu.”
Cô thật sự không thích hợp để làm quản lý kinh doanh. Nếu Tư Mộ Hàn cứ không xuất hiện như vậy, nhà họ Tư sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu thiệt trong tay cô.
Hay là, mời một người quản lý chuyên nghiệp.
*
Chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện.
Nguyễn Tri Hạ ra khỏi xe rồi đi vào bệnh viện.
Sau khi vào tòa nhà nằm viện, Nguyễn Tri Hạ đi bộ đến thang máy, rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Thời Yến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.