Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1740
Hà An Sinh
29/12/2021
Lúc cô đổi giày, Tư Nguyễn đã ở cạnh cô nói: “Mẹ ơi, hôm nay con đã vẽ tranh đó.”
Nguyễn Tri Hạ hỏi cô bé: “Con vẽ gì vậy?”
“Con vẽ mẹ và ba đó.” Tư Nguyễn quay người chạy đi: “Con mang tới cho mẹ xem.”
Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Nguyễn nói vậy thì dừng một lát, rồi mới đổi giày bỏ vào tủ.
Người trông trẻ đang thu dọn nhà bếp, vừa nghe thấy động tĩnh bên này thì biết Nguyễn Tri Hạ đã về rồi, bà ấy rửa sạch chén bát, xếp vào tủ xong mới đi ra ngoài.
“Cô Hạ, cô đã về rồi!”
“Dì Trần, hôm nay vất vả rồi!”
Người trông trẻ họ Trần.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn bà, vẻ mặt cô đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Tôi không vất vả, Tư Nguyễn rất ngoan.” Dì Trần rất thích Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn cầm tranh chạy tới.
“Mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem!” Tư Nguyễn chạy tới đưa bức tranh trong tay cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cầm lấy tranh của cô bé, dắt cô bé đi tới sofa.
Hai mẹ con ngồi xuống ghế sofa, Tư Nguyễn chỉ vào bức tranh đưa cô xem: “Đây là ba, đây là mẹ, còn đây là con…”
Bức tranh của trẻ nhỏ rất trừu tượng.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại xem rất nghiêm túc.
Tư Nguyễn vẫn giải thích ở bên cạnh giải thích: “Đây là ba đang làm việc, mẹ đang nấu cơm…”
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ dịu dàng nhìn Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn không biết chuyện gì đã xảy ra, cô bé vẫn không biết ba mình đã mất tích.
*
Buổi tối, khi Tư Nguyễn đã ngủ rồi, Nguyễn Tri Hạ lấy hộp bút máy đó ra, ngồi trước bàn làm việc xem.
Bề ngoài cây bút máy này đã bị tróc sơn, nhưng người cất giữ cây bút này thường xuyên lấy ra ngắm, vì vậy vẻ ngoài nó rất bóng loáng.
Đây là món đồ mà Tư Mộ Hàn quý trọng.
Anh mang cây bút này tới, điều này chứng tỏ anh thật sự không sao.
Nhưng rốt cuộc cây bút máy này tới từ đâu?
Cây bút máy cổ xưa như thế này…
Năm đó, giá của nhãn hiệu bút máy này rất bình dân, với thân phận Tư Mộ Hàn chắc chắn sẽ không mua cây bút này.
Do đó nhất định có người tặng cây bút này cho anh.
Địa chỉ mà Tư Mộ Hàn hẹn cô chính là con đường mà cô đi qua khi học tiểu học.
Lúc Lưu Chiến Hằng ngăn cô ở đầu hẻm có hỏi cô còn nhớ hay không…
Nguyễn Tri Hạ giơ cây bút lên trước mặt, xem đi xem lại, dường như nhớ tới điều gì đó, cô lập tức sửng sốt.
Cây bút máy này…
Sẽ không phải là cô đưa cho Tư Mộ Hàn chứ?
Nhìn bề ngoài, Tư Mộ Hàn rất lạnh lùng, nhưng trên thực tế anh lại là người rất trọng tình trọng nghĩa.
Nếu anh coi trọng cây bút máy này, vậy chắc chắn người tặng nó rất quan trọng.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ sống cùng Tư Mộ Hàn nhiều năm, gần gũi anh như vậy nhưng chưa từng thấy người nào có quan hệ mật thiết với anh…
Nguyễn Tri Hạ đưa tay vỗ vỗ đầu mình.
Nguyễn Tri Hạ hỏi cô bé: “Con vẽ gì vậy?”
“Con vẽ mẹ và ba đó.” Tư Nguyễn quay người chạy đi: “Con mang tới cho mẹ xem.”
Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Nguyễn nói vậy thì dừng một lát, rồi mới đổi giày bỏ vào tủ.
Người trông trẻ đang thu dọn nhà bếp, vừa nghe thấy động tĩnh bên này thì biết Nguyễn Tri Hạ đã về rồi, bà ấy rửa sạch chén bát, xếp vào tủ xong mới đi ra ngoài.
“Cô Hạ, cô đã về rồi!”
“Dì Trần, hôm nay vất vả rồi!”
Người trông trẻ họ Trần.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn bà, vẻ mặt cô đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Tôi không vất vả, Tư Nguyễn rất ngoan.” Dì Trần rất thích Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn cầm tranh chạy tới.
“Mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem!” Tư Nguyễn chạy tới đưa bức tranh trong tay cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cầm lấy tranh của cô bé, dắt cô bé đi tới sofa.
Hai mẹ con ngồi xuống ghế sofa, Tư Nguyễn chỉ vào bức tranh đưa cô xem: “Đây là ba, đây là mẹ, còn đây là con…”
Bức tranh của trẻ nhỏ rất trừu tượng.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại xem rất nghiêm túc.
Tư Nguyễn vẫn giải thích ở bên cạnh giải thích: “Đây là ba đang làm việc, mẹ đang nấu cơm…”
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ dịu dàng nhìn Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn không biết chuyện gì đã xảy ra, cô bé vẫn không biết ba mình đã mất tích.
*
Buổi tối, khi Tư Nguyễn đã ngủ rồi, Nguyễn Tri Hạ lấy hộp bút máy đó ra, ngồi trước bàn làm việc xem.
Bề ngoài cây bút máy này đã bị tróc sơn, nhưng người cất giữ cây bút này thường xuyên lấy ra ngắm, vì vậy vẻ ngoài nó rất bóng loáng.
Đây là món đồ mà Tư Mộ Hàn quý trọng.
Anh mang cây bút này tới, điều này chứng tỏ anh thật sự không sao.
Nhưng rốt cuộc cây bút máy này tới từ đâu?
Cây bút máy cổ xưa như thế này…
Năm đó, giá của nhãn hiệu bút máy này rất bình dân, với thân phận Tư Mộ Hàn chắc chắn sẽ không mua cây bút này.
Do đó nhất định có người tặng cây bút này cho anh.
Địa chỉ mà Tư Mộ Hàn hẹn cô chính là con đường mà cô đi qua khi học tiểu học.
Lúc Lưu Chiến Hằng ngăn cô ở đầu hẻm có hỏi cô còn nhớ hay không…
Nguyễn Tri Hạ giơ cây bút lên trước mặt, xem đi xem lại, dường như nhớ tới điều gì đó, cô lập tức sửng sốt.
Cây bút máy này…
Sẽ không phải là cô đưa cho Tư Mộ Hàn chứ?
Nhìn bề ngoài, Tư Mộ Hàn rất lạnh lùng, nhưng trên thực tế anh lại là người rất trọng tình trọng nghĩa.
Nếu anh coi trọng cây bút máy này, vậy chắc chắn người tặng nó rất quan trọng.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ sống cùng Tư Mộ Hàn nhiều năm, gần gũi anh như vậy nhưng chưa từng thấy người nào có quan hệ mật thiết với anh…
Nguyễn Tri Hạ đưa tay vỗ vỗ đầu mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.